Hôm sau, Hàn Thiên Ngạo sắp xếp trì hoãn lại một số công việc, không vội về nước. Tuy nhiên anh vẫn để cho cậu bạn của mình quay về lo liệu phần nào.
Đưa Thiên Ngạo đến cổng dinh thự Lục gia Mạc Nhiên mới yên tâm đánh xe vòng trở lại sân bay để chuẩn bị thủ
tục trước khi khởi hành.
Một mình Hàn Thiên Ngao đến Lục gia thăm hỏi, việc chính là để trình bày lại tất thảy sự việc với mong muốn là một kết cục tốt cho cả hai. Ngay từ đầu khi anh vừa đặt chân xuống nơi này cảnh vệ đã không còn xa lạ, cổng chính cũng được điều kiền mở ra từ xa, đến khi anh bước vào khuôn viên cũng đã chiếm hết ánh nhìn từ mọi người.
Chỉ trong chớp mắt mà trên dưới Lục gia đều thay đổ thái độ dành cho anh, khác với sự lịch thiệp và tử tế như lần đầu đến. Tuy vậy anh cũng không dám thất lễ mà ngang nhiên bước vào nhà khi chưa được sự cho phép của gia chủ. Anh bơ vơ đứng đợi trước cửa lớn của Lục gia để chờ, mặt kệ cho người khác có dòm ngó. Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, đứng cả nửa ngày trời, hứng chịu ánh nắng khắc nghiệt của ngày hè, sắc mặt liền trở nên thập phần khó coi, trông làn da có phần sạm đi.
Hàn Thiên Ngạo không ngốc, anh rõ là biết đây không phải là cách cư xử với khách của gia chủ, kể cả khi họ có hận anh đến mức nào đi chăng nữa. Anh cũng đã bắt được một bóng dáng quen thuộc ẩn đằng sau khung cửa số tầng ba, người đó đang dùng ánh mắt ghét bỏ âm thầm quan sát anh từ nãy đến giờ. Cũng đã đoán ra người đó là ai. Nếu như là lúc trước thì chắc có lẽ giờ này anh không chịu đựng đứng ở đây mà trực tiếp ném hắn xuống đây để trả đũa rồi. Chỉ là sự thật đã rõ, trước vị thế của hắn nhịn một chút sau này còn dễ ăn nói với cô gái của mình.
Cho đến khi ông bà Lục về đến nhà, họ cùng con trai là bố của Lục Mạn Y luôn túc trực bên cô ở bệnh viện mãi đến giờ mới trở về, cũng bởi vì cô đã có thể xuất viện.
Xe vừa đến cổng ông đã nghe người báo lại rằng có "khách quý" đến thăm, ông cho xe chạy đến tận cửa, nào ngờ thấy bóng dáng có vài phần mệt mỏi vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi, điều này khiến ông vô cùng tức giận vì thái độ này của cháu trai đối với khách.
Ngay khi vừa xuống xe, ông vội vã đi về phía Hàn Thiên Ngạo: " Tôi thật xin lỗi, chúng tôi từ qua không ở nhà. Có gì thất lễ mong cậu bỏ qua, tôi sẽ nghiêm khắc chấn chỉnh lại người trong nhà." Ông cụ vừa ngượng ngùng vừa thấy có lỗi.
Lục Mạn Y vừa xuất hiện đã khiến anh phải để tâm đến, ánh mắt da diết không ngừng dõi theo người con gái ấy, anh chỉ đứng thất thần ở đấy mà không nói lời nào. Ngược lại, Lục Mạn Y lại có vẻ hơi dè chừng, rụt rè né tránh ánh mắt này của hắn.
Lục lão gia tinh ý làm phân tán ánh nhìn của anh trên người cháu gái mình. Bèn liếc nhìn sang cháu gái bảo bối của mình, nhắc nhở: " Kỳ Thiên con đưa con bé lên phòng nghỉ ngơi trước đi, để ta và mẹ ở đây được rồi." Thu xếp xong còn cố ý muốn mời Hàn Thiên Ngạo lên thư phòng của ông để bàn việc, dụng ý muốn cả hai không thể cùng một hướng mà bắt gặp nhau. Vì vậy anh cũng biết điều mà rời đi theo.
Dù vậy anh vẫn luyến tiếc nhìn bóng lưng ấy đang dần xa khuất nhưng vẫn không một lần ngoái đầu nhìn lại. Đột nhiên anh lại cười, một nụ cười hiện lên trên gương mặt vừa mang đến cảm giác hạnh phúc nhưng sao vẫn mang một chút hụt hẫng, đượm buồn.