Reng reng điện thoại phòng làm việc vang lên, Đế Lâm ấn nút nghe.
"Chủ Tịch, Lãnh Tổng đã đến."
"Được mời cậu ta vào."
Bước vào là một người đàn ông tuấn tú, dáng người cao lớn khỏe mạnh vạm vỡ, mái tóc ngắn gọn màu rượu đỏ, đeo một chiếc bông tai màu đỏ thẫm bên tai trái.
Khuôn mặt lạnh lùng, cặp mắt chứa đầy sự nguy hiểm.
Nhìn tướng mạo không thua gì với Đế Lâm.
Anh đi vào ngồi lên ghế sofa, dựa đầu vào thành ghế nhắm mất lại dưỡng thần.
Đế Lâm cười cười kéo Quân Khinh về phía ghế sofa ngồi xuống, một tay anh tuỳ tiện đặt lên thành ghế, tay còn lài thì thoải mái choàng qua vai Quân Khinh.
Tề Phú rất hiểu ý đi đến quầy bar rót 2 ly rượu.
"Xin mời Lãnh Tổng."
Một ly Tề Phú đưa cho Lãnh Mặc ly còn lại thì đưa cho Đế Lâm.
Lãnh Mặc mở mắt, tay nhận lấy ly rượu trên tay Tề Phú, anh lắc lắc ly rượu màu đỏ sậm trong tay.
Uống một hơi cạn hết.
Chất lỏng màu đỏ chảy xuống cổ họng, có một cảm giác gióng như ngọn lửa đi xuống làm khô hóc cổ họng anh.
"Lô hàng kỳ này bên Đông Nam Á đặt
Cậu đã giải quyết xong chưa? Có mấy chiếc máy bay quân sự mới cậu phải chú ý một chút."
"Tôi đã giải quyết xong rồi."
Lãnh Mặc dùng giọng điệu rất mệt mỏi trả lời. Sắc mặt buồn phiền này của anh,
Lần đầu tiên Đế Lâm mới nhìn thấy.
"Có chuyện gì mà làm cậu phiền lòng như vậy?"
Lãnh Mặc nhíu mày, nhìn Quân Khinh đang ngồi bên cạnh Đế Lâm dùng cập mắt sáng quách quan sát anh.
"Phụ nữ thật là phiền phức."
Uống một hớp rượu Đế Lâm cười nói.
"Chắc cậu gặp được người làm phiền lòng cậu rồi phải không?
Không biết cô gái nhà ai mà xui xẻo lọt vào mắt xanh của Lãnh tổng vậy?"
Lãnh Mặc thở dài một hơi rồi nói.
"Một cô gái vô cùng vô cùng khó thuần phục."
Quân Khinh nhìn Lãnh Mặc, trên người anh dù đang ủ rủ như vẫn thoát ra khí chất mạnh mẽ, và cô có thể cảm giác được sát khí tỏa ra từ người anh.
"Không nói chuyện của tôi nữa, "
Đột nhiên Lãnh Mặc ngồi thẳng người lên, vẻ mặt nghiêm túc.
"Tôi có nghe nói nó đã về."
Vừa nói thì Lãnh Mặc thấy sắc mặt của Đế Lâm biến đổi, anh chau mày híp mắt lại, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Lãnh Mặc bất giác im lặng không gì nói nữa.
Đế Lâm quay sang Quân Khinh nói.
"Em vào phòng nghỉ ngơi một chút đi, anh có chuyện bàn với Lãnh Mặc chừng nào xong chuyện anh dẫn em đi ăn."
Đế Lâm vừa nói vừa xoa đầu cô.
Quân Khinh biết anh có chuyện muốn giấu cô, nếu anh không muốn nói thì cô cũng sẽ không hỏi.
Cô gật đầu rồi bước vào phòng nghỉ.
Nằm lên giường lớn cô lấy điện thoại ra gọi cho Y Y.
Đầu giây bên kia vừa bắt máy thì cô có thể nghe được tiếng súng đạn.
"Em đang ở đâu?
có tra ra được gì chưa?"
Triệu Y Y cười nói.
"Ha ha ha em đang ở tổng bộ của bang Lôi Ưng cùng Tề Phong, bọn em đang thử một số bom và đạn mới do Lãnh Mặc đưa đến."
"Em vui nhỉ. Có nhớ chị kêu em làm gì không? "
"Em nhớ mà, nhưng họ làm việc rất thần bí. Em chỉ tra được đợt này họ nhầm vào Anh Lâm và tập đoàn Đế Thị.
Còn nữa đây không phải là nhiệm vụ bên ngoài, mà là nghe chỉ thị trực tiếp từ thủ lãnh của họ."
"Em có tra được thủ lãnh của họ là ai không?"
"Còn chưa nhưng em sẽ cố gắng.
Ây Tề Phong đợi tôi thử thứ đó.
Chi em bận rồi nói chuyện với chị sau nhé. Bye bye"
Cúp điện thoại xong Quân Khinh nằm trên giường nhìn tràn nhà, tay đặt trên trán.
Vậy đám người sát thủ kỳ vừa rồi là muốn lấy mạng của Đế Lâm, cô siết chặc nắm đấm, tuyệt đối sẽ không để cho anh sảy ra chuyện gì nữa.
Nghĩ ngợi một hồi cô bất giác ngủ thiếp đi.
Lãnh Mặc nhìn Đế Lâm.
"Cậu và cô bé đó là nghiêm túc?"
"Ùm,"
Đế Lâm ùm một tiếng rồi nói.
"Cậu cũng biết chuyện Đế Vân Lam hả?"
"Tôi có nghe qua chuyện cậu bị ám sát nên cho người điều tra.
Kỳ này hắn về cậu phải cẩn thận, người này lòng dạ độc ác, không từ thủ đoạn cậu phải côi chừng. "
"Tôi biết rồi."
"Hình như cô bé của cậu không biết gì hả?"
"Tôi không muốn cô ấy lo lắng."
"Chà.... một người như Đế Lâm cậu từ trước tới giờ không có phụ nữ vậy mà cũng biết quan tâm quá nhe."
"Thôi đừng nói chuyện này nữa, tôi muốn đấu thầu một mảnh đất của chính phủ đưa ra ở phía Tây thành phố S, để xây dựng một khu du lịch và khách sạn 5 sao. Kế hoạch kỳ nầy tôi sẽ hợp tác với Giật Thần. Cậu tra giúp tôi, có công ty nào muốn tranh dành mảnh đất nầy với tôi không."
"Được."