Vân Khanh hít một hơi, sau khi nghỉ giải ngơi, cô mới tập trung được chút sức lực và thốt lên: “Thủy Thủy, cậu giúp tôi tìm một cuốn sách y học về biến chứng sau phẫu thuật đi.”
“Hả?” Hạ Thuỷ Thuỷ không hiểu, cô lại muốn làm gì đây? Bây giờ còn đọc sách ư?
Đôi khi cô ấy không thể hiểu được một số hành vi của Khanh Khanh, luôn cảm thấy người thông minh thì người bình thường không thể hiểu được, nhưng cô ấy vẫn gật đầu.
Một lúc sau, cơn đau của Vân Khanh mới dịu đi một chút, cô phấn chấn: “Thủy Thủy, cậu đến nghe ngóng bác sĩ khám bệnh thử xem, tôi phối hợp điều trị thì nhanh nhất có thể xuống giường là khi nào, tôi còn phải làm việc nữa.”
Hạ Thuỷ Thuỷ do dự một lúc rồi mới hỏi: “Có phải cậu muốn …...”
5 ngày sau, Vân Khanh được phép ra khỏi giường với sự cho phép miễn cưỡng của bác sĩ.
Sau khi hoàn thành lần kiểm tra cuối cùng vào buổi sáng, cô đã thay quần áo và Hạ Thuỷ Thuỷ dìu cô ra ngoài.
Xe quân sự của Quý Tư Thần đã đợi sẵn bên ngoài bệnh viện. Sau khi họ lên xe, tài xế lái chiếc Hummer với tốc độ rùa bò cẩn thận bon bon trên đường.
Từ bệnh viện phụ sản đến sở Công an mất hơn một giờ đồng hồ.
Tới lúc mặt trời lên cao, Hạ Thuỷ Thuỷ xuống xe trước, mở ô che nắng, xe hơi u ám, sợ khi xuống xe thì cô sẽ cảm thấy chói mắt, Hạ Thuỷ Thuỷ nhớ rõ di chứng của cô.
Thích ứng với ánh sáng, Vân Khanh mang đôi giày vải bước đi chậm rãi.
Viên sĩ quan dẫn họ đến tòa nhà pháp y, nơi có một nhà xác.
Vốn dĩ Hạ Thuỷ Thuỷ không chịu: “Nơi đó âm khí nặng, bây giờ cơ thể cậu yếu, còn mang thai. Chúng ta phải tin một chút, tôi giúp cậu đi xác nhận cũng như nhau thôi.”
“Không giống nhau.” Vân Khanh vẫn cố chấp.
Hạ Thuỷ Thuỷ hết cách. Cổng tòa nhà pháp y dường như ngăn cách hai thế giới, một bên dương một bên âm, cô khoác lên mình một chiếc áo khoác dày.
Trên tầng ba của nhà xác, Quý Tư Thần đang chống gậy đứng đợi ở cửa. Anh ta nhìn thấy Vân Khanh, đáy mắt của người đàn ông thật sâu và không nói lời nào.
Vân Khanh cũng không nói lời nào. Nhưng Quý Tư Thần vẫy tay chào thì một số nhân viên mở tủ đông.
Vân Khanh đi về phía tủ đông, đi tới gần thì có mùi hăng hắc, Hạ Thuỷ Thuỷ lập tức muốn ngăn cô.
Quý Tư Thần chống nạng đi về phía Vân Khanh, một tay đè lên cánh tay Vân Khanh, vẻ mặt nghiêm túc: “Đã không nhận dạng rõ, cô đừng nhìn! Phiền cô nhân viên lấy di vật ra đi.”
Vân Khanh nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào tủ đông, thấy cô nhân viên đeo bao tay, lấy đồ được gói bên trong túi ra, trải ra trên bàn.
Ánh mắt sắc bén của Quý Tư Thần nhìn thấy: “Lấy đồ nhận dạng cho cô ấy xác nhận đi.”
Nhân viên tìm trong bộ áo sơ mi và quần tây mỏng, tìm thấy chiếc ví, chứng minh thư bị ngấm nước, ảnh chân dung vẫn còn rõ nét.
Vân Khanh nhìn thấy, con ngươi mở to nhưng cô vẫn lắc đầu: “Chỉ là quần áo thôi, nói không chừng anh cởi bỏ …... phải không, Thuỷ Thuỷ?”
“Cậu chủ Quý, để tôi xem thử. Tôi không sợ. Tôi biết anh ấy có một vết bớt trên mắt cá chân.” Cô ấy cứ khăng khăng muốn giành lấy.
Quý Tư Thần đưa tay xoa lông mày, vẻ mặt vô cùng u ám, mím chặt môi một hồi mới thì thào nói: “Không nhìn được đâu.”
“Tại sao?” Vân Khanh sững sờ hỏi.
Hạ Thuỷ Thủy dường như đã nghĩ tới, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Quả nhiên, Quý Tư Thần nhíu chặt đôi lông mày rồi nói: “Không có gì để nhìn, có rất nhiều cá lớn ở Nộ Giang.”
Vân Khanh im lặng và lùi về sau vài bước. Hạ Thuỷ Thuỷ đỡ cô, không biết an ủi cô như thế nào. Hôm nay quả là một cực hình, cô ấy lo lắng đến cảm xúc của cô: “Đừng cố chấp nữa Khanh Khanh, thẻ căn cước không làm giả được.”