Lục Mặc Trầm ngẩng đầu liếc mắt nhìn sang, nghiêm túc nói: “Trinh sát và lực lượng đặc biệt vẫn nên điều động từ doanh trại của cậu, người của mình sẽ cẩn thận và yên tâm hơn một chút.”
Quý Tư Thần gật đầu, quay người lấy một bộ quân phục dự phòng từ phía sau, ném cho Lục Mặc Trầm rồi trả lời: “Lúc cậu truyền dịch tôi đã sắp xếp xong xuôi mọi việc rồi. Quân của tôi đang gấp rút lên đường chạy đến Tứ Xuyên, có thể tập hợp với chúng ta vào lúc rạng sáng.”
“Vũ khí đâu?” Lục Mặc Trầm mặc chiếc áo rằn ri tay ngắn và quần vào, sau đó cài thắt lưng rồi đi ủng quân đội.
Tần Luật nhìn anh, một giây trước anh là con ma men chán đời suy sụp tinh thần, một giây sau anh đã biến thành một quân nhân tuấn tú kiên cường.
Không phải ai cũng có thể mặc vào bộ quân phục này và biểu hiện ra ý nghĩa của nó. Phải là những người đã trải qua chiến trường, tắm qua máu mới có thể thể hiện ra biểu tượng của người lính khi.
Mặc Trầm là một người đàn ông xứng đáng với bộ quân phục này, mọi dấu ấn trên cơ thể anh đều toát lên sự tốt đẹp, công lý và lẽ phải, nhưng nó cũng giống như một cánh cửa, cánh cửa giam giữ con thú khát máu trong con người anh được mở ra.
Tần Luật siết chặt ngón tay, nhíu mày, cậu lo lắng Mặc Trầm chuyến này đi không khác gì xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, lấy hết sức bình sinh xông về phía trước.
Quý Tư Thần hỏi: “Ý của cậu là vũ khí thông thường hả, súng hay là lựu đạn?”
Lục Mặc Trầm cực kỳ bình tĩnh nói: “Chỉ súng không đủ đâu, bất kỳ loại vũ khí nào cũng đều phải chuẩn bị một chút. Tôi hiểu Thiên Dạ, khi cô ta dốc toàn lực, thì trận chiến này không bao giờ kết thúc một cách dễ dàng nhanh chóng đâu.”
Quý Tư Thần mi mắt nhảy lên: “Mẹ kiếp, để tôi gọi điện thoại cho bọn họ chuẩn bị ngay.”
Khoảng thời gian còn lại, không ai lên tiếng nữa.
Tần Luật đo nhiệt độ cơ thể cho Lục Mặc Trầm, đưa thuốc cho anh uống.
Có lẽ là anh quá mệt, dù sao cũng là nốc ba ngày rượu vào người. Cơ thể có khỏe đến đâu cũng cần phải có thời gian để phục hồi, nên anh nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Một chữ cũng không đề cập đến Vân Khanh.
Khi trời gần sáng, chiếc trực thăng đến bay đến giữa Tứ Xuyên, một người lính được cử đến để đón họ, và chở họ đến thẳng nhà nghỉ nơi mà Cố Trạm Vũ và Vân Khanh ở lại lần cuối.
Là homestay cao cấp, sạch sẽ, bên trong còn có cả sân.
Lục Mặc Trầm mở rèm bước vào. Lúc này mặt trời đã dâng lên cao, giữa sân có một giàn hoa, một giếng nước, bên cạnh giếng nước có một bồn rửa mặt ngoài trời.
Anh nhíu mày, yên lặng nheo đôi mắt sâu thẳm lại, nét mặt thâm thúy và cương nghị, thậm chí anh có thể tưởng tượng cảnh tượng buổi sáng trước khi cô rời khỏi đây, cô vệ sinh đánh răng rửa mặt và chải đầu ở mép giếng.
Mấy ngày nay cô ăn ngon không, ngủ tốt không, rời xa anh rồi cô có thấy thả lỏng hơn không?
Ở phía bên kia của hành lang chủ quán đang bị binh lính áp giải đến gần, căng thẳng kể lại: “Có một đôi nam nữ xinh đẹp vào thuê phòng, bọn họ thuê một gian phòng...”
Quý Tư Thần ngay lập tức nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Cũng không biết anh có nghe thấy không, nhưng lông mày của anh đang chìm xuống.
"Tên đăng ký là Trương Thiến Thiến và Tô Tuấn Sinh, trông họ khá bình thường nhưng khá giàu có. Người đàn ông chăm sóc người phụ nữ rất nhiều. Bữa tối và bữa sáng, anh ta đích thân đi đến con hẻm để mua đồ ăn, nhưng người đàn ông dường như có chút vấn đề. Anh ta thường gọi điện thoại ở trong sân vào ban đêm, khi đi mua đồ ăn tôi để ý, thì thấy anh ta có vệ sĩ canh gác bên ngoài. Nhưng hình như có người theo dõi họ. Sáng hôm sau người đàn ông dẫn theo người phụ nữ, vội vàng bỏ đi. Anh ta còn hỏi tôi đường đến bến xe phía Nam là ở đâu? Còn hỏi thuốc trị say độ cao có những loại nào và phụ nữ có thai có uống được không?”
Lục Mặc Trầm quay đầu nhìn Quý Tư Thần, ánh mắt sắc bén sâu thẳm của hai người chìm xuống.
Chủ quán không thể cung cấp thêm thông tin nào khác, Quý Tư Thần nháy mắt ra hiệu với Tần Luật.
Chủ quán trọ nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông cao lớn cực kỳ đẹp trai trong bộ quân phục bước chậm ra cửa.
Tần Luật nhẹ nhàng bước tới: “Bà chủ, nhà bà có nước uống không?”
Ai mà không muốn cho anh chàng đẹp trai uống nước chứ? Bà chủ mỉm cười dẫn đường.
Sau khi bước vào, gia đình bốn người của bà chủ đang ăn uống trên bàn.
Ánh mắt Tần Lục chìm xuống, người lính nhận lệnh từ anh, rút súng ra.