Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 724




Mười giờ sáng hôm sau, đoàn tàu đã tới thành phố Y, Cố Trạm Vũ đã đặt một phòng nghỉ cao cấp, bảo Vân Khanh tạm thời nghỉ ngơi ở đó.

Theo lời bác sĩ yêu cầu, đo nhiệt độ cơ thể cho cô, chú ý đến tình trạng cơ thể cô.

Sau khi vào khách sạn, y tá lại đưa cho cô một túi thuốc tắm để cô thư giãn.

Ánh nắng mặt trời ở thành phố Y rất chói chang, không có mưa, trong phòng bật điều hòa với nhiệt độ thấp, Vân Khanh chú ý đến những người bảo vệ nghiêm ngặt ở ngoài hành lang, không phải là nhóm người tối qua cùng bọn họ lên tàu hỏa.

Ở nơi nào cũng có người của anh ta sao?

Vân Khanh ngồi xuống, y tá bật ti vi lên, cô ta đang tự mình sấy tóc.

Âm thanh của máy sấy tóc rất lớn, Vân Khanh vốn dĩ cũng chẳng chú ý đến màn hình ti vi, một lúc sau tắt công tắc đi, tiếng ti vi quá to lúc ấy mới truyền đến tai cô.

“Tiếp theo sẽ là phần tin tức đáng chú ý trong nước, thành phố S chiều ngày hôm qua, trước cổng tòa nhà của tập đoàn Cố thị đã xảy ra chuyện cố ý làm người khác bị thương, người bị thương là nguyên chủ tịch của tập đoàn Cố thị và một người phụ nữ họ Bạch có tiếng trong giới thượng lưu của thành phố S, bà Bạch bị dao đâm vào vùng bụng, tổn thương đến tử cung, nguyên chủ tịch của tập đoàn Cố thị bị thương ở vùng hạ bộ, hiện nay hai người đều đang trong tình trạng nguy kịch… Có người nói rằng đã tận mắt chứng kiến, người bị nghi ngờ đã ra tay gây thương tích là tổng giám đốc hiện tại của Cố thị? Trước mắt, cục công an đang lập hồ sơ vụ án, bắt tay vào điều tra làm rõ…”

Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra.

Cố Trạm Vũ treo nụ cười trên môi đi vào, gọi cô.

Thế nhưng tầm mắt Vân Khanh lại dừng ở trên ti vi, không quay đầu lại.

Cố Trạm Vũ nghiêng đầu, nhìn ti vi.

Vân Khanh quay đầu lại, nhìn anh.

Người đàn ông cao gầy bước hai ba bước đến chắn trước màn hình, bụp một tiếng, tắt ti vi, nhíu mày hỏi, “Là ai bật lên?”

“… Tôi.” Y tá bị dọa sợ, âm thanh rất nhỏ.

Cố Trạm Vũ vung tay, y tá đặt lược xuống, bước ra đứng bên cạnh Vân Khanh.

Bàn ăn được đặt bên cạnh giường, người đàn ông bước tới, sắc mắt không có gì bất thường, trong tay cầm hộp đồ ăn được thiết kế tinh xảo, trên trán anh ta có một giọt mồ hôi, trơn tuột mà lạnh lùng rơi xuống lông mày, chăm chú mở hết hộp đồ ăn ra, các món ăn đa phần đều là đồ chay, mùi vị không quá nồng, anh ta còn cười với Vân Khanh, “Đã hỏi thăm rất kỹ, thích hợp với vị giác trong giai đoạn đầu mang thai, mau ăn đi.”

“Trạm Vũ…” Tầm mắt của Vân Khanh nâng lên, nhất định là cô muốn hỏi.

Cố Trạm Vũ ngồi xuống, tay áo sơ mi tùy tiện sắn lên, cầm đũa ăn cơm.

Ăn được mấy miếng thấy cô vẫn đứng đó, không động đậy, lông mày anh ta khẽ chau lại, giọng nói anh ta trầm mà nhẹ, không có vẻ gì là bất ổn, “Nếu đặt em vào vị trí của anh, chỉ sợ em cũng sẽ ra tay.”

“Anh quá kích động.”

“Bọn họ đáng chết.”

“Nhưng như thế, anh phải làm sao, cục công an đã lập án rồi.”

“Cố Diệu Thành có một thói quen, chuyện xấu sẽ che giấu, ông ta sẽ không làm lớn chuyện.”

Vân Khanh há hốc mồm.

Trán anh ta tỏa ra một sự lạnh lẽo, “Đây là chuyện rất nhỏ, đừng nghĩ nữa. Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến em, anh sẽ xử lý, chiều mai phải lên đường gấp, ăn xong bữa cơm này, anh chăm sóc em nhé?”

Vân Khanh không biết có chuyện như thế xảy ra, không phải sợ bị liện lụy đến bản thân.

Hình như anh ta tùy ý làm liều trước khi rút lui, hành động của anh ta có chút bất thường, giống như quay trở lại bộ dạng của thanh thiếu niên mười mấy tuổi bị kích động.

Trong lòng cô mơ hồ lo lắng, cuối cùng vẫn là không muốn anh ta tự hủy hoại bản thân.



Tối ngày thứ hai, hai người đã đến Tứ Xuyên.

Chuyến đi này, Cố Trạm Vũ mua vé máy bay, thứ nhất là Vân Khanh mang thai, không thể chịu được đường đi xóc nảy, thứ hai là đường đi nhỏ, đi vòng vèo sẽ an toàn hơn.

Nhưng mà điều Vân Khanh lo lắng lại không phải dư thừa.

Tuy Cố Trạm Vũ đã nghỉ ngơi ở khách sạn, cũng không cho cô mở ti vi, ngay cả mạng điện thoại cũng tạm thời cắt đứt.