Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 722




Anh ta nhìn những giọt mưa, nói rất nhiều, “Mẹ, con phải đi đến một nơi xa.”

“Cuối cùng con có thể không kiêng nể gì mà theo đuổi tình yêu của con, thử vì tình yêu, vì người mình yêu mà nỗ lực một lần.”

“Tuy rằng đã muộn rồi.”

“Đây là nơi sinh ra con, nuôi dưỡng con, nhưng con không yêu, mẹ, năm năm trước, con không hạnh phúc, mười năm trước, mẹ không hạnh phúc.”

“Con bất hiếu, con hận con của trước đây quá nghe lời mẹ, đi hận Vân Khanh, cố tranh đoạt Lục gia. Con cũng hận con của hiện tại, không có cách nào yêu mẹ nhiều hơn một chút.”

“Nhà này không còn là nhà nữa, từ lâu đã sớm có kết cục chia năm sẻ bảy rồi.”

“Cứ như vậy đi, quãng đời về sau mẹ hãy chăm sóc tốt cho bản thân.”

Anh ta rời đi, lái xe ra khỏi nơi đó giữa trời mưa như trút nước, Lục Nhu Hi đẩy xe lăn đi ra, cơ thể bị trượt trên mặt đất.

Loading...
Chiếc xe đó đánh cược tất cả, vĩnh viễn sẽ không quay đầu.



Ban đêm, mưa rơi càng nặng hạt, mây đen giăng đầy, bầu trời đen càng thêm đen.

Ba chiếc SUV thông thường đỗ trước cửa biệt thự nhà họ Cố.

Chiếc Lamborghini của Cố Trạm Vũ ở cuối cùng, anh ta xuống xe, vào nhà.

Vân Khanh đứng ở trên tầng, anh ta lắc đầu, mấy giọt nước còn vương trên tóc theo đó rơi xuống, gương mặt anh tuấn vừa mới tắm xong cười với cô, vẫy tay.

Vân Khanh xuống tầng, Cố Trạm Vũ mở túi công văn, đưa cho cô thẻ căn cước công dân mới, hai vé tàu hỏa giường mềm, điểm đến là thành phố Y, thành phố tiếp giáp phía nam với thành phố S.

“Đi xuống phía nam à?”

“Ừ, chỉ là trước mắt chọn chuyến tàu đi qua thành phố Y, tàu hỏa là phương tiện giao thông tầm thường nhất, chuyến này đi chắc phải mất một tuần.”

“Điểm đến cuối cùng là ở đâu?”

“Trên đường đi sẽ nói cho em biết.” Cố Trạm Vũ nhìn cô, lấy trong túi công văn ra một cái túi khác, phía sau có bác sĩ đang đi tới.

Vân Khanh nhìn thấy bác sĩ mở cái túi đó ra, bên trong lại là một chiếc mặt nạ bằng da.

Cô chợt nhớ tới mặt nạ của Thiên Dạ, nhìn về phía Cố Trạm Vũ, “Cái này anh lấy đâu ra thế?”

“Phải nghĩ cách, đương nhiên sẽ có cách, bác sĩ đeo cho em, em thử một chút.”

Bác sĩ để cho Vân Khanh ngồi thật thoải mái, sau đó dùng một loại thuốc vẽ đặc thù, từ từ dán mặt nạ lên.

Cố Trạm Vũ vẽ môi, vừa lòng, “Như thế này có thể làm tăng sự an toàn của em.”

Anh ta đi tắm.

Lúc đi ra, Vân Khanh phát hiện anh ta cũng thay đổi “bộ mặt”, nhan sắc trở thành bình thường, giống như cô.

Bảy giờ rời khỏi biệt thự nhà họ Cố, ba chiếc xe phân tán, cuối cùng chiếc xe của bọn họ đến trạm tàu hỏa phía nam của thành phố S.

Cố Trạm Vũ dẫn cô lên tàu, đi theo họ có khoảng năm người, đều mặc quần áo bình thường, là vệ sĩ.

Chia nhau đi vào cửa kiểm tra an ninh, thẻ căn cước công dân giả của cô qua cửa kiểm tra an ninh, không có vấn đề gì.

Cố Trạm Vũ đã tốn rất nhiều công sức.

Anh ta nắm tay cô, đi giữa dòng người chỉ là “một đôi trai gái” cực lỳ bình thường, dẫn cô đến phòng chờ tàu, bên cạnh nhẹ nhàng trấn an cô, “Trạm tàu hỏa này có khoảng hai mươi người của anh, phân bố khắp nơi ở phòng chờ, không cần lo lắng, vẻ mặt đừng khẩn trương, cứ ăn uống như bình thường, phải để em chịu khổ một đêm rồi.”

“Giường mềm không việc gì.” Vân Khanh nói, cơ mặt giãn ra, không ngẩng đầu lên nhìn bất kỳ ai, nhàn nhạt trả lời.



Ở tòa nhà làm việc của Giang Thành Vũ, đây rõ ràng là một tòa nhà tạm thời cho thuê.

Khu vực xung quanh rất loạn.

Người đàn ông miễn cưỡng ngồi ở ghế ông chủ, chân dài gác lên bàn làm việc.

Một người phụ nữ bước đến trước mặt, ngẩng đầu nhìn, cũng chỉ là một cái liếc mắt.

Đại sư tỷ khiêu khích hỏi, “Vụ kiện thất bại rồi cậu liền trốn ở đây à?”

“Thỉnh thoảng làm con rùa rụt cổ cũng thú vị mà.” Anh ta nhàn nhạt tự chế giễu bản thân.

Đại sư tỷ chán nản, “Trước đây dã tâm của cậu với Lục thị lớn như thế, đối với Thịnh Thế cũng xem như là có tính toán, sao nào, một vụ án công trường đã phủ định tất cả, cậu cũng không dám chọc vào Lục Mặc Trầm?”