Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 703




Đôi chân bé nhỏ của Tiểu Đào sững lại, đôi giày mà cô bé đi là loại phát ra tiếng xì xì khi đi, nhưng ngay lúc này lại có tiếng xì xì là vì cô bé đang run rẩy.

Ở đây quá tối,cô bé cố gắng mở to mắt nhìn, muốn nhìn rõ xem đó có phải là người đàn ông mà cô bé muốn tìm hay không.

Người đàn ông đã nhìn thấy cô bé,anh ta lại nhíu mắt nhìn về phía người phụ nữ quyến rũ bên cạnh cô bé, rồi cúi đầu nhìn cô bé, miệng khẽ nói nhỏ lạnh lùng cười cợt, “ Chuyện này thật là kỳ lạ,cái đứa lùn này, cô bé bước vào bãi giữ xe này, lại đổi bảo mẫu rồi hả?”

Gần đây, cái thứ đồ nhỏ bé này cứ lượn lờ xuất hiện gần tòa nhà làm việc của anh ta, có bảo mẫu đi theo.

Mỗi lần anh ta tan ca, lúc nào cũng nhìn thấy bóng dáng của đứa nhóc này.

Giang Thành Vũ thích thú vỗ tay.

Tiểu Đào mím chặt môi, buông tay dì Thủy Thủy ra, cô bé tự mình lấy hết can đảm đi đến.

Trong lòng nhận thức rõ được nhiệm vụ mà dì Vân Khanh giao cho cô bé.

Đi đến bên cạnh chân của người đàn ông, Tiểu Đào quay người cầm lấy balo của mình, bàn tay bé nhỏ kéo khóa balo, sau đó từ bên trong lấy ra một xấp giấy, bàn tay cô bé quá nhỏ, phải lấy mấy lần mới lấy hết toàn bộ xấp giấy tờ ra ngoài.

Loading...
Sau đó cô bé ngước đầu lên, đôi mắt tròn xoe giống như muốn sống chết một phen, “ Chú xấu xa, cái này, là có người muốn đưa cho chú xem! Chú xem một chút đi!”

Giang Thành Vũ lật xem một lượt mấy tờ giấy nhàu nát khổ A4.

Đôi mắt của người đàn ông lóe lên tà ác, gian sảo nhìn, cười, phiên tòa hôm nay đã không bình thường rồi, bây giờ còn xuất hiện một đống giấy, có ý gì đây?

“ Ai bảo con đưa cho chú cái này, là bảo mẫu của con hả?” Anh ta chỉ tay về phía Hạ Thủy Thủy.

Hạ Thủy Thủy đứng ở bên kia, khuôn mặt đột nhiên tái xanh, như đang vô cùng sợ hãi, cả cái đám người xã hội hung dững này đều có hình xăm, cô không dám phát ra tiếng động, đi đến phía sau Tiểu Đào.

Cô bé không thể nào với được đến đùi của người đàn ông, chỉ có thể nắm lấy quần của người đàn ông kia.

Giang Thành Vũ nhíu mày, anh ta định giơ chân lên giẫm xuống, giơ được một nửa thì cũng với tay cầm lấy đống giấy vụn thừa thãi kia.

“ Người đó nói, đưa cho chú xem, chú xem thì sẽ hiểu,chú à, chú mau xem đi!” Tiểu Đào vội vàng nhìn với đôi mắt to tròn, nhìn vào khuôn mặt sắc nhọn của người đàn ông, thúc giục.

“ Xem thì xem.” Cũng không phải là bom, Giang Thành Vũ mỉm cười, vẻ bất cần, mở sấp giấy ra xem.

Những gì anh ta xem là trang thứ 2, anh ta nhíu mày.

Hạ Thủy Thủy vô cùng lo lắng, tay buống thõng xuống, lo lắng nhìn xem phản ứng của anh ta.

Vậy mà, qua một lúc lâu, người đàn ông vẫn nhíu mày, không có phản ứng nào khác…. Không có phản ứng?

Hạ Thủy Thủy mơ hồ, tay nắm chặt lấy bàn tay mềm yếu bé nhỏ của Tiểu Đào, không thể không lên tiếng nhắc nhở, “ Giang tiên sinh?”

Một ánh nhìn bực bội xẹt qua ánh mắt anh ta, anh ta đem xấp giấy nèm cho mấy tên cấp dưới bên cạnh, nghiêng đầu thấp giọng nói,” Viết cái khỉ gì vây, tôi xem không hiểu, toàn là số?”

Hạ Thủy Thủy: ……

Anh ta đến biểu đồ so sánh kết quả xét nghiệm quan hệ cha con mà cũng xem không hiểu được, vậy mà lại làm lão đại, thích hợp sao!

Cô cứ như đang ở trong một vườn thú vậy.

Vốn dĩ lo lắng muốn chết đi được, bây giờ….. không biết đã biến thành tâm trạng như thế nào rồi, Hạ Thủy Thủy không ngại ngùng cúi đầu nhìn Tiểu Đào, xoa đầu cô bé, người cha của cô bé trình độ văn hóa quả thật quá tệ rồi….

“ Giám đốc Giang….” Có một tên cấp dưới xem ra là một nhân viên cấp cao của công ty, từng hạng mục đều xem qua, hai dòng cuối cùng anh ta cũng xem không hiểu, nhưng anh ta có vẻ thông minh, trực tiếp xem lại từ đầu, ở đó có viết mấy chữ to đùng.

Tên cấp dưới vui mừng hẳn lên, chỉ vào mấy chữ viết lớn đó ngước đầu nói, “ Giám đốc Giang….. mấy chữ này anh nhận ra không?”

Bốp----- một cái vỗ mạnh lên đầu tên cấp dưới.

“ Tôi có mù đâu? Xét nghiệm quan hệ cha con ai mà không biết chứ?” Giang Thành Vũ vẻ mặt bình tĩnh rút tay về, nhưng đột nhiên cánh ta cứng đờ dừng lại trên không trung.

Anh ta quay đầu lại, ánh mắt sắc bén trở nên ảm đạm, ngơ ra một lúc rồi giật lấy xấp giấy, “ Mở đèn lên!”

Mấy tên Mã Tử bên cạnh lập tức bâu lại bật hết bật lửa lên, sáng cả một vùng.

Hạ Thủy Thủy khoanh tay trước ngực, ưu nhã đứng đó,đợi đối phương tự vả vào mặt mình.

Giang Thành Vũ nhanh như bay lật lại mấy tờ giấy, xem lại từ đầu, rồi lại nhanh chóng lật ra sau, trang sau cùng có viết kết quả kiểm định: kết quả xét nghiệm cuối cùng tương thích 99% 99% là quan hệ cha con.

Cha con….

Cha con cái con mẹ nó, anh ta với ai có quan hệ cha con?

Đôi mắt sắc bén sâu thẳm, cuộn lên như có bão táp cuồng phong.

Anh ta cuối cùng cũng tìm thấy tên của hai người làm xét nghiệm, một cái viết là : Giag Thành Vũ.

Một cái viết là : Tô Đào, 5 tuổi, con gái.

Con gái?

Giang Thành Vũ bỗng nhiên phát hiện ra hơi thở của mình có vẻ bực bội, mặc cho vẻ mặt của anh ta vẫn đang rất bình tĩnh không hề thay đổi, ánh mắt của anh ta từ từ chuyển từ xấp giấy ngước lên, sau đó lại cúi xuống, hướng đến đứa bé thấp thấp lùn kia, mềm mại yếu đuổi nhỏ bé lùn tịt, lúc đó đang ngửa khuôn mặt trắng tròn như tuyết nhìn anh ta không chớp mắt.

“Chú à?” Tiểu Đào lên tiếng, hét lên ngại ngùng, tại sao cô bé lại cảm thấy đây là một tên xấu xa ngu ngốc nhỉ?

Giang Thành Vũ liên tục liếm môi, cuối cùng đầu lưỡi chạm đến hàm trên. Lần đầu tiên đôi mắt phượng kia trở nên tròn xoe, nhìn chằm chằm vào đứa bé đứng cạnh chân anh ta.

“ Bỏ mẹ nó.”Anh ta bé giọng nói.

“ Bỏ mẹ” Anh ta lại nói, đưa tay lên vò lấy quả đầu được cắt tỉa chải chuốt tỉ mỉ, “ Bỏ mẹ nó chứ, sao lúc đó tao lại không mang bao cơ chứ.”

Tiểu Đào nghe nửa hiểu nửa không, cùng không biết xấp giấy tờ dì Khanh Khanh đưa cho viết gì bên trong? Có điều nghe đến mấy lời nói của người đàn ông này, hình như cô bé có nghe được từ khóa, vừa hay cô bé đã nghe qua từ này rồi, cô bé ngước đầu lên an ủi anh ta : “ Đại ca, sự phiền muộn cũng sẽ qua thôi, mẹ con nói chuyện không đeo bao thì sớm hay muộn gì cũng có chuyện sẽ đến thôi mà, chú có phải đã xảy ra chuyện gì đó rồi đúng không?”

Giang Thành Vũ: “……”

Chú X mẹ con đó.