Bên ngoài phòng nghỉ, toàn thân Tần Luật nặng nề, giống như từng bước chân nặng nề không thể bước lên được.
Cô đối với anh, chính là sự ấm áp cuối cùng, thật sự rất ấm áp.
Vốn dĩ là…..một lời tạm biệt.
Cuối cùng, cũng là nghĩ cho con cái mà chịu đựng nhẫn nhịn đến tận xương tủy, chăm sóc chu toàn vì đại cục.
Tận trong đáy lòng cô,yêu hận rõ ràng, anh em bọn họ vừa nãy cảm động và vui mừng quá sớm rồi, cứ cho rằng cô sẽ ủy khuất, ngốc nghếch vì tình yêu giống như những gì người bên ngoài đồn thổi?
Cô là Vân Khanh, cô không giống như những người phụ nữ khác, cô có thể vì Mặc Trầm mà dịu dàng đến cùng, nhưng cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Sự tôn trọng trong cuộc tình này, là cô tôn trọng Lục Mặc Trầm của 6 năm sau.
Nhưng đó vẫn là con người đó của anh, 6 năm rồi, vẫn là thân thể đó, vẫn là lỗ hổng tổn thương đó, vẫn như cũ.
Đại khái, sống chết cũng không muốn gặp mặt, cô đã hạ quyết tâm, đó cũng là quyết định của cô.
Tần Luật lúc đó, ánh mắt tối xầm lại như một hồ nước sâu, may là Lục Mặc Trầm không xông lên, chính tai nghe thấy câu ‘Sự ấm áp cuối cùng’ khắc cốt ghi tâm này.
Anh ta từ từ quay người đi, đi được hai bước, ánh mắt trong veo nhìn ra bầu trời bên ngoài hành lang.
Trong phòng nghỉ, Cố Trạm Vũ vẫn chưa bình tĩnh lại được, trong lòng đau khổ đến tột cùng, “ Vì để có một người cha cho con? Đây đúng là một lý do chính đáng”
“ Cho nên em ngay từ đầu đã muốn bảo vệ anh ta? Tại sao lại còn muốn ép anh ta vào chỗ chết để anh ta phải trả giá cho quãng thời gian đen tối của em, đó đều là giả…. Anh ta cứ thế an nhiên mà trả cái giá cho tất cả mọi thứ sao! Em thật là đáng sợ, Vân Khanh…. Trái tim của em làm từ gì vậy? Em từ lúc nào mà đã nhớ lại tất cả, lẽ nào đã khôi phục trí nhớ từ sớm,vậy cái bộ dạng đau khổ cũng là giả sao?”
Vân Khanh bình tĩnh nhìn sâu vào đôi mắt mong manh đó.
Cô cười nhạt,trái tim của cô làm từ gì?Vốn dĩ là một trái tim ấm áp, sau đó thì không còn nữa, cho nên thật ra làm từ gì cũng không quan trọng.
Môi có tái đi, giọng rất nhẹ nhàng “ Tôi không phải từ đầu muốn bảo vệ anh ta, tôi từ đầu đến giờ chỉ muốn Gia Ngọc, nhưng các anh hại anh ta, anh đã sai rồi, tôi chỉ là sửa chữa lại tất cả sai lầm của anh ta. Tôi không muốn mạng của anh ta, bởi vì mạng của anh ta cũng không thể nào bù đắp được khoảng thời gian đen tối của tôi, nó đã từ từ thấm dần vào con người tôi, mỗi một hơi thở của tôi đều có sự đau khổ, đau đúng là thật sự đau, không giả vờ được…. tháng này, tôi đã quá mệt mỏi, mệt lắm rồi….anh nói đúng, tôi không có gì tốt, tôi cũng không thể tốt lên được.”
Ánh mắt của Cố Trạm Vũ lóe lên, có chút sợ hãi nhìn cô.
Cô mỉm cười nhìn xuống, “ Sau ngày hôm nay, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc, người xấu sẽ phải trá cái giá xứng đáng, trả lại chính nghĩa cho thế giới này. Anh đã từng cũng bọn họ phạm sai lầm, lên kế hoạch hại người, anh cố gắng giấu nó đi sao, Trạm Vũ.”
Nói đến đây cô hụt hơi rồi, mím chặt đôi môi tái nhợt không nói thêm câu nào nữa.
Lặng lẽ quay người đi về hướng cửa ra vào.
Cố Trạm Vũ lặng người một giây rồi đuổi theo cô, “ Khanh Khanh, em đem mật mã của chiếc hộp nói cho ai rồi?”
“ Nói cho người nên nói, đó là người vì công đạo.”
“ Bên trong có tất cả tài liệu và đồ vật liên quan đến anh, Giang Thành Vũ và nhóm người của Thiên Dạ trong vụ án ở công trường, em có biết vị Đại sư tỷ của Giang Thành Vũ và Thiên Dạ đang ở bên ngoài kia không? Chính là đợi em ra ngoài đó?!Em sẽ bị nguy hiểm, em sẽ thành mục tiêu của họ!”
Vân Khanh im lặng bình tĩnh, đúng, cô biết, cho nên cô chấm dứt lời đe dọa, để Vân Dật đưa cha đi du lịch.
Tất cả để cho bản thân……
Cô ngước đầu nhìn Cố Trạm Vũ nói, “ Sau khi giao mật mã chiếc hộp, lời khai của tôi chống lại Thiên Dạ và hoài nghi Giang Thành Vũ sẽ có hiệu lực, tờ đơn tôi trình cho cảnh sát để bảo hộ bản thân cũng có hiệu lực, không cần lo lắng.”
“ Cái gì? “ Cố Trạm Vũ còn chưa kịp hiểu câu nói, câu nói không hề nhắc đến việc buộc tội anh ta hay niệm tình cảm cũ, điều đó khiên anh ta cảm thấy có một thông điệp còn tồi tệ hơn.
Vân Khanh nhìn ánh mắt của anh ta, rất ôn hòa, “ Trạm Vũ, mấy ngày sau phiền cho anh rồi, vẫn là câu nói tối hôm qua của tôi, tôi sẽ rời khỏi biệt thự nhà họ Cố, rời khỏi anh, cũng có sự bảo hộ của cảnh sát.”
Cô chính là, triệt để kết thúc với Lục Mặc Trầm, cũng là kết thúc với anh ta?
Ánh mắt của Cố Trạm Vũ như vỡ tan, với tay ra nắm lấy tay cô, cô tránh đi, lập tức mở cửa bước ra ngoài, bên ngoài có hai cảnh sát đứng bên cạnh nhân viên tư pháp.
Cô nhìn bọn họ gật đầu, hai vị cảnh sát đưa cô đi dọc theo hành lang.