Tại phiên tòa, Lục Mặc Trầm nghe thấy hai câu nói đó của cô…..cứ lần lượt, ngữ khí như đang cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.
Anh giống như bị một thanh kiếm nhỏ nhưng vô cùng sắc nhọn đâm xuyên qua người vậy.
Anh cứ mơ màng ngước đầu lên, nhìn bốn xung quanh, cơn đau xé lòng khiến cho đôi mắt anh như bị chảy máu làm anh nhìn tất cả mọi thứ xung quanh đều rất mơ hồ, muốn tìm kiếm cái gì đó, nhưng lại nhìn không rõ bất cứ cái gì cả.
Toàn bộ căn phòng náo động! Sau một hồi cả căn phòng im lặng thì giờ giống như một nồi nước đang sôi vậy.
Thẩm phán một lần nữa gõ chiếc búa của mình, nhưng có vẻ như chả có tác dụng gì cả.
Sự thay đổi này, chỉ có thể gọi là thay đổi 180 độ mới hình dung ra được!
Toàn bộ mọi người đang nghi ngờ tai của mình có vấn đề hay không, hay là có chuyện gì khác đã xảy ra?
Sao lại có thể như vậy được?
Đây thật sự là người bị hại sao?
Lúc trước tất cả mọi người đều đau sót thương hại cho cô, nhưng xem ra bây giờ tất cả chỉ như một sự chế nhạo, bọn họ thật sự không dám tin nữa?!
Ngoại trừ bọn họ ra, Cố Trạm Vũ ngồi ở phía sau cũng không hề có bất cứ một phản ứng nào hết, trước mặt anh cũng không hề biểu hiện ra bất cứ biểu cảm nào cả, nhưng lúc này, ánh mắt anh ta vô cùng căng thẳng, các cơ trên mặt như căng cửng giống một tấm thép!
Khanh Khanh…..
Em….. em điên rồi à!!
Anh ta đứng thẳng dậy, muốn quay người đi ra ngoài bằng cửa sau, nhưng lại bị hai cảnh sát giữ lại.
Bây giờ chỉ có Thẩm phán là vẫn bình tĩnh như lúc đầu, vô tình như một cỗ máy, lạnh lùng hỏi tiếp, “ Người bị hại, cô nói, cô không hề bị bị cáo xâm hại hay đánh đập gì, ngược lại còn giúp bị cáo phản bác lại những gì công tố viên đọc lên và chứng cứ mà hai người Mỹ kia đưa ra để buộc tội anh ta, đúng không?”
“ Đúng vậy.”
“ Xin hỏi tình trạng bây giờ của cô là hoàn toàn tỉnh táo có đúng không?”
“ Đúng vậy.”
“ Nhân viên tư pháp, xin mời kiểm tra lại cô ấy.”
Có một giọng nói sột soạt phát ra từ micrro, sau đó giọng nữ rất bình tĩnh yếu ớt phát ra từ loa, “ Thẩm phán, xin đừng hoài nghi năng lực làm chứng của tôi, tôi có báo cáo kiểm tra tâm lý của cảnh sát, đã trình lên tòa án rồi, tôi thừa nhận, mỗi một câu một chữ tôi nói ở đây…. Tôi chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Địa sư tỷ ngồi tại chỗ, cả người cứng đờ ra, gương mặt khó coi.
Đây là những lời mà cô ta đã nói, cô ta đã nghĩ mọi biện pháp để tạo cho cô một báo cáo kiểm tra tâm lý.
Tất cả mọi thứ đang nằm trong tầm kiểm soát, cái người phụ nữ này… rốt cuộc lại loại quái thai nào vây?! Rõ ràng đang hỗn loạn, ý thức không minh mẫn, lại còn bị cô ta thôi miên! Chính là lúc trước khi vào tòa án, cô ta còn xác nhận lại một lần, lúc đó đổng tử của cô mơ hồ, cô chính xác đã trúng thuật thôi miên của cô ta, từ trước đến nay làm gì có ai có thể chống lại được cơ chứ!
Gương mặt của Giang Thành Vũ cũng tím gắt lại, nghiêng đầu cười điên cuồng, “ Xem ra thuật thôi miên của chị cũng chả phải cao siêu tài giỏi gì cho lắm nhỉ!”
Anh ta lập tức đứng dậy, đi qua hàng nghế phía sau, tránh đi ánh mắt của cảnh sát, đi đến túm lấy cổ áo Cố Trạm Vũ, ánh mắt Giang Thành Vũ sắc bén như dao đâm vào xương, “ Anh làm cái đéo gì mà còn ngồi ở đây? Có chuyện rồi đó, có biết không hả, chúng ta đều bị con đàn bà đó diễn cho mơ hồ luôn rồi, đúng là rất lợi hại! Nếu như con đàn bà đó không phải là người phụ nữ của Lục Mặc Trầm và anh thì tôi đã muốn chơi cô ta rồi… nghĩ đi, cô ta có thể kịp thời phản lại, nhất định đã có chuản bị kỹ càng rồi, tôi còn để cái mật mã hộp ở chỗ anh nữa đó!”
Cố Trạm Vũ cảm xúc vụ vỡ toàn bộ, từ từ ngước đầu lên nhìn Giang Thành Vũ vẻ sụp đổ hoàn toàn.
Giang Thành Vũ cứ la mắng như vậy, đe dọa nói, “ Còn không mau gọi điện thoại về biệt thự của anh xem xem đi!”
Cố Trạm Vũ hai mắt lạnh lùng đứng dậy, giọng nói của cô phát ra từ cái loa phía sau lưng anh ta, sắc bén như muốn đâm xuyên vào anh ta, cười nhạo anh ta, nó giống như một giấc mộng, tỉnh dậy rồi thì thấy lạnh cả xương cốt.
“ Người bị hại là nữ, có rất nhiều bằng chứng cho thấy 6 năm trước có người tồn tại chứng tâm thần phân liệt, có các hành vị biểu hiện phản xã hội, bại hoại nhân tính, không có tính người, dày vò đe dọa, chúng tôi với những bằng chứng và biểu hiện của cô có sự nghi ngờ, đồng thời, mời cô nói rõ lại, toàn bộ quá trình tình cảm từ đầu đến cuối với vị cáo, sao cô lại tự nguyện như vậy!”
“ 6 năm trước, tôi nhận được thông báo làm học sinh trao đổi với đại học Harvard, tôi ra nước ngoài đến Boston….sau đó có làm việc tại một quán bar ở New York, tôi đã gặp anh ta, chúng tôi…đều có cảm tình với nhau, sau đó đã ở bên nhau, chúng tôi thường xuyên cãi vã, đó là một đoạn thời gian khó khăn…cho nên tôi không ra ngoài, tôi biết anh ta có một chút triệu chứng của bệnh tâm tần phân liệt,có biểu hiện đặc biệt về quan hệ nam nữ, tôi… chấp nhận, nhưng tất cả không giống như người phụ nữ Mỹ này hình dung ra, tôi bị nhốt lại, bị cưỡng bức có thai… tôi… là tôi tự nguyện, có thai, sau đó do anh ta bị bắt về vụ án nổ súng, bị cướng ép đi đến bệnh viện điều trị căn bệnh tâm thần phân liệt, tôi đã rời khỏi anh ta, chúng tôi trải qua mọi chuyện rất yên tĩnh, chỉ có một số chuyện bí mật, không thể nói ra với người ngoài được.”
Toàn bộ căn phòng lại một làn nữa xôn sao.