Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 695




Lần đầu tiên anh và cô ở nhà hàng Ven Sông, anh phát hiện trên bụng của cô có một vết bỏng nhỏ, nhưng lúc đó lại không mấy để ý, anh cho rằng đó là do Cố Trạm Vũ gây ra.

Cho đến lúc anh biết được chân tướng của sự việc 6 năm trước, anh mới tin, tất cả là do anh gây ra cho cô.

Những bức ảnh bây giờ lại càng khiến cho mọi chuyện chắc chắn hơn.

Cô đang ở đâu?

Có phải cô cũng đang xem những bức ảnh này?

Từng giây từng pút, anh chỉ hi vọng tòa án nhanh chóng kết thúc xét sử. Đừng để cho cô thêm đau khổ một chút nào nữa.

Không nỡ, trong lòng thật sự không nỡ.

“ Bởi vì người bị hại yêu cầu bảo mật thân phận, xuy xét đến bệnh tâm lý của người bị hại, bổn tòa không công khai thân phận của người bị hại, nhưng nữ du học sinh khoa y học lớp 11 của đại học Harvard, cơ quan công an đã kiểm tra lại, đúng là người bị hại, như vậy cũng có thể chứng minh hai vị nhân chứng người Mỹ đây nói đều là sự thật, bị cáo Lục Mặc Trầm, 6 năm trước đã ra nước ngoài và sống ở Mỹ tại thành phố New York. Đã bắt gặp người phụ nữ và bạo hành, cưỡng bức cô gái một cách dã man, cầm tù nhốt cô gái lại, cướng ép khiến cho cô gái có thai, lại bi sẩy thai và nhiều hành vi bạo lực khác, bây giờ, luật sư của bị cáo có thể đưa ra những bằng chứng phản kháng lại lời buộc tội trên!”

Thẩm Thanh Diệp đứng dậy, ngón tay siết chặt lại, lạnh lùng và nghiêm túc,” Chúng tôi đã đưa ra báo cáo về chứng bệnh tâm thần phân liệt của bị cáo 6 năm trước, đó là chứng cứ , nó chứng minh 6 năm trước bị cáo đã bị mất đi khả năng tự chủ bản thân, lúc phát bệnh, anh ta không hề biết anh ta đang làm cái gì. Chưa hết, tôi phản đối việc công tố viên đưa ra hai nhân chứng làm chứng trong vụ án, tôi nghi ngờ không biết liệu bọn họ có đủ khả măng đứng ra làm chứng sau một thời gian dài như vậy hay không? Mà vị cảnh sát Wilsson còn không hề tham gia vào vụ án, cả người phụ nữ da trắng đây cũng không hề tận mắt nhìn thấy thân chủ của tôi có hành vị xâm phạm hay bạo hành gì người bị hại, như vậy có thể làm bằng chứng được hay sao, tôi cho rằng, bằng chứng như vậy là không đủ…..”

“ Thanh Diệp, đừng nói nữa.” Lục Mặc Trầm khẽ động môi nói nhỏ, không chớp mắt.

Thẩm Thanh Diệp nắm chặt tay lại, cả người run lên nhìn anh.

Ở dưới khán phòng đã náo động lên sau khi nghe những gì luật sư của bị cáo nói, nó dẫn đến một sự nổi loạn tức giận.

“Một phần báo cáo về tình trạng bệnh tình mà có thể thoát được tội?”

“ Cái người con gái mà anh ta hại sống không bằng chết, cầm tù, ép bức có thái, lại còn bị sẩy thai, thiên đại bất dung, sao có thể lợi dụng quyền lực của pháp luật mà trốn tội?”

“Hai vị nhân chứng người Mỹ này đây thật sự không đủ để làm bằng chứng hay sao?”

Đại sư tỷ hai tay khoanh trước ngực, nheo mắt nhìn mọi người xung quanh đang vô cùng tức giận.

Giang Thành Vũ sờ cằm, “ Anh ta coi như không chạy được đi đâu rồi, chỉ đợi Vân Khanh xuất hiện ở đây, Lục Mặc Trầm coi như chết chắc.”

“ Nên để cô ta xuất hiện rồi, những lời làm chứng của cô ta chắc chắn sẽ còn đặc sắc hơn nhiều.” Đại sư tỷ lạnh lùng cười nói.

“ Trật tựu!” Thẩm phán ngõ bàn.

Thẩm Thanh Diệp mím chặt môi, ánh mắt nhìn uất ức về phía người đàn ông im lặng như chết rồi kia, cố gắng kìm nén giọng của mình xuống, “ Nhị ca, bây giờ đang là thời khắc quan trọng, sắp đến lượt Vân Khanh ra làm chứng rồi anh có biết không vậy….”

“ Bổn tòa tuyên bố đưa người bị hại ra làm chứng! Tiến hành lời buộc tội và lời làm chứng trực tiếp của cô ấy, đòng thời để cô ấy đối chứng với hai nhân chứng tại Mỹ này….”

Nhịp tim, tại thời điểm đó, như ngừng lại.

Người đàn ông từ đầu đến giờ chỉ biết nhắm mắt lại, cuối cùng cũng đã có động thái phản ứng lại, mảnh mai và bí ẩn, mắt như đang dấy lên một trận mưa gió lớn.

Ánh mắt của anh dần dần từ u tối đã bình tĩnh lại, không còn những nếp nhăn nữa, ngay lúc này đây, vô cùng kiên định, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài kiên định, ngay lúc đó đây anh cũng đã bị siết chặt lại, rồi lại bị kéo căng ra đến cực điểm rồi.

Cuối cùng thì phiên tòa xét sử của anh cũng đã đến.

Vân Khanh, không cần tiếp tục sợ hãi nữa.

………

Trong phòng kín, Vân Khanh ngây người nhìn màn hình xử án, trên màn hình hiển thị ảnh của cô, đồng tử mắt của cô run lên, dần dần mờ đi như có một lớp sương mù bao phủ lấy.

Đầu đau nhức, trong lòng cũng đau, bụng cũng đau, cố định mấy vị trí đó thôi, nhưng cứ như không thể nào chữa lành được.