Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 683




Anh ta vẫn gọi một tiếng, “Cha.”

Vân Thừa Thư không đáp lại, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, nhận lấy hộp giữ nhiệt trong tay con gái, chỉ đành đi ra cửa, lúc đi qua Cố Trạm Vũ, hơi trầm giọng xuống, nói, “Tiểu tử Cố, tôi cũng cảm ơn cậu mấy ngày nay đã chăm sóc cho con gái tôi, nhưng về sau con bé nhất định phải quay lại nhà họ Vân, cậu cùng đừng lần nữa không tỉnh ngộ, cậu làm hại con bé đủ nhiều rồi.”

“Chú Vân, thực ra tôi…” Cố Trạm Vũ nhíu mi, giọng nói chất chứa sự đau khổ.

Vân Thừa Thư không nghe nhiều, thở dài dời đi.

Cố Trạm Vũ đi đên bên cạnh cô, tỉ mỉ quan sát cô, “Hôm nay găp cha, em có vui không?”

Mấy ngày liền, giọng nói của anh ta rất dịu dàng.

Vân Khanh đưa tay lên ấn vào ấn đường, không cần ra vẻ rất có tinh thần nữa, dưới lớp mặt nạ ấy là khuôn mặt tái nhợt và mệt mỏi, “Cảm ơn anh.”

“Nói lời ngốc nghếch gì vậy, một mình em ở nơi này cũng buồn chán, có thể bảo cha em đến đây nhiều hơn, nói chuyện cùng em.” Cố Trạm Vũ để cho Vân Thừa Thư đến đây nhưng sẽ không để Vân Khanh về nhà họ Vân.

Vân Khanh ghi nhớ câu nói này, ngẩng đầu nhìn anh ta, nở nụ cười, “Được, lúc em nhớ cha, em sẽ gọi điện cho ông ấy.”

Cố Trạm Vũ ôm vai cô, vừa định đưa cô qua ngồi sô pha phía bên kia, Vân Khanh đột nhiên che miệng lại, khoát tay với anh, xoay người chạy thẳng lên lầu.

Cố Trạm Vũ nhìn theo cô, nhíu mi, quay lại hỏi y tá, “Cô ấy làm sao thế?”

“Cô Vân ăn cá và thịt do cha cô ấy làm, có thể là đã ăn mặn một chút nên dạ dày không chịu được, cô ấy mắc chứng kén ăn nhẹ, tôi lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ.”

Cố Trạm Vũ gật đầu, nhanh chân đuổi theo cô, thấy cô chạy vọt vào nhà vệ sinh, ngay sau đó nôn khanh thành tiếng.

Đột nhiên, ánh mắt anh ta tối sầm lại, dáng người cao gầy đứng ở đó, cứng đờ, cũng không bước tới.

Vân Khanh nôn một trận, trong dạ dày giống như chảo lửa, cô ăn chút thịt chút cá đó thực sự là đã rất cố gắng, mấy ngày rồi dạ dày cô rất nhạy cảm, thỉnh thoảng sẽ co rút đau đớn.

Cô đã quen rồi, từ phòng vệ sinh đi ra, cô được y tá đỡ, thuận tiện trở về phòng của mình.

Y tá nhìn, cô thấy phiền, phất tay, y tá đi ra ngoài.

Vân Khanh trì hoãn một lúc, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng, không nghe thấy tiếng bước chân đi tới, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Vân Thừa Thư, nói những lời rất bình thường, “Cha, trong hộp giữa nhiệt có bột protein, Vân Dật cũng có thể uống, cha bảo em ấy về lấy một chút.”

Vân Thừa Thư ở trong xe đeo kính đọc tin nhắn, đọc xong trong lòng ông rất vui, cô vẫn còn lo nghĩ cho Vân Dật.

Người và chuyện mà cô lo nghĩ đến thì rất nhiều, trong lòng Vân Thừa Thư lại càng thêm yên tâm, chứng tỏ có lẽ cô đang dần đi theo hướng bình thường.

Khát vọng và hy vọng trong lòng ông là như thế này, ông lập tức gọi điện thoại cho Vân Dật.

Vân Dật đã chờ ở nhà từ lâu, mấy hôm nay nếu không phải do ông bố cưỡng ép, cậu sớm đã lật tung trời đất lên để tìm Vân Khanh, biết cha lặng lẽ tự mình đi, Vân Dật rất tức giận, thâm tâm vẫn không biết rốt cuộc cô như thế nào rồi, thậm chí cậu còn định thông qua Lục Tây Tây điều tra cặn kẽ Lục Mặc Trầm, đánh đến chết mới vừa lòng!

Vân Thừa Thư trở về, nói Vân Khanh có đồ cho cậu, Vân Dật lấy cái hộp giữ nhiệt, nhìn xung quanh.

Bỏ hết thuốc ra, trong góc phía dưới cùng có một tờ giấy.

Lúc đầu Vân Dật nghĩ rằng đó chỉ là một mảnh giấy bình thường hoặc là nhãn hiệu gì đó, lắc lắc cái hộp giữ nhiệt, tờ giấy nhỏ bay ra, cậu mới nhíu mi cầm tờ giấy lên, mảnh giấy được gập rất nhỏ, cậu từ từ mở ra, trên đó viết một câu.