Tần Luật nhíu mày, suy nghĩ sâu xa, hỏi Quý Tư Thần, “anh cho rằng bây giờ để họ gặp mặt nhau có được không? Tình trạng sức khỏe và tâm lý của Vân Khanh vốn dĩ không cho phép.”
“Tôi biết.” Quý Tư Thần cau mày thở dài, “nhưng lão nhị cũng đến rồi, mẹ kiếp, làm thế nào bây giờ? Đều ở tầng một, muốn không chạm mặt cũng khó.”
“Tôi nghĩ là chúng ta nên nói sự thật cho Mặc Trầm biết.”
“Cậu ấy có chịu đựng nổi không? Vừa mới truyền nước lúc chiều xong. Cậu ấy cao ngạo như thế mà biến thành người không thể xuất đầu lộ diện. Hơn nữa, ngộ nhỡ cậu ấy tự ý làm càn thì sao? Cậu ấy nhớ cô ấy nhiều như vậy, nhớ đến nỗi muốn phát điên, lòng không thể kìm chế được, khao khát được gặp cô ấy.”
Đây cũng là điều mà Tần Luật đã lường tới.
Nhưng ý kiến của mấy anh em đều thống nhất là trước mắt không thể để họ gặp nhau.
Nhất là không được để Vân Khanh nhìn thấy cậu ấy.
“Giờ tôi gọi điện thoại cho cô ấy báo đổi địa chỉ gặp nhau thì chắc chắn không kịp nữa rồi. Cô ấy đang ở khách sạn, có thể cô ấy đang ở trong bữa tiệc cùng với Cố Trạm Vũ.”
“Mẹ kiếp...Thôi không thì thế này, tôi sẽ trông chừng lão nhị. Chúng ta sống chết cũng phải tránh để họ chạm mặt, xong rồi tôi tìm cơ hội nói với lão nhị, để cậu ấy trốn ở chỗ nào đó nhìn trộm một lát cũng được. Đến lúc đó, cậu ấy thấy Vân Khanh thì cũng có thể cảm nhận được, cũng kiềm chế được nhỉ.”
Tần luật nghĩ đi nghĩ lại, thấy cũng chỉ còn cách này. Mấy người anh em đều hành động.
....
Vân Khanh cùng Cố Trạm Vũ đến sảnh yến tiệc dưới tầng một. Sảnh rất lớn, không đông người như Cố Trạm Vũ nói nhưng khá yên tĩnh. Tiệc làm ăn công chuyện nên mọi người đều nói năng nhỏ nhẹ, xì xào.
Cô đội cái mũ hồi sáng, vành mũ có thể che lại một phần lông mày, như vậy thì cô không cần phải nhìn người khác, trong lòng cũng cảm thấy an toàn hơn một chút.
Cô cúi đầu đi bên cạnh Cố Trạm Vũ, vừa để ý xung quanh, đợi cơ hội gặp mặt Tần Luật.
Lúc người dẫn chương trình đang giới thiệu mấy câu đơn giản thì Cố Trạm Vũ bắt đầu bận rộn, doanh nhân đến tìm anh ta nói chuyện vài lần.
Vừa hay giúp Vân Khanh có cơ hội rời chỗ anh ta, cô chỉ tay về phía bàn buffet.
Cố Trạm Vũ nhìn về phía bàn buffet, thấy không xa chỗ anh ta liền mỉm cười ấm áp, gật đầu đồng ý.
Vân Khanh đi sang bên đó, thực ra còn có một bác sĩ đi cùng nữa. Cô còn phải nghĩ cách cắt đuôi người này mới có thể liên lạc với sư huynh, cho anh ấy biết vị trí của cô.
Cô chẳng ăn được bao nhiêu, cố húp một bát, bụng chướng lên khó chịu, cảm thấy hơi buồn nôn. Cô nghiêng đầu nói với bác sĩ, “Dạ dày tôi hơi đau, làm phiền anh lấy cho tôi ly nước ấm được không?”
Bác sĩ chỉ có thể gật đầu, quay lại xin phép Cố Trạm Vũ, được Cố Trạm Vũ cho phép, anh ta mới dám đi.
Tiếp đó, Vân Khanh sốc lại tinh thần, cảnh giác ánh mắt của Cố Trạm Vũ, tránh ánh mắt anh ta mới cúi đầu nhanh nhẹn nhắn tin cho Tần Luật, thông báo cho anh ta biết về vị trí của mình.
Tần Luật trả lời: trước mặt em chếch góc 45 độ, tới ngay bây giờ.
Vân Khanh nhanh chóng xóa tin nhắn, vô tình nhìn về hướng đó rồi nhanh chóng lướt qua, đầu óc ngổn ngang, cô không nhìn thấy anh ấy.
Cô cũng không dám nhìn nhiều. Sư huynh nói đã đến nên cô cũng cảm thấy yên tâm.
Sau đó, cô nghiêng người, lẳng lặng dựa vào khăn trải bàn, lấy cái túi trong suốt ở trong túi quần ra, gấp nhỏ lại, nhanh chóng ghim ở dưới một cái khay, để lộ ra một góc nhỏ.
Cô lấy một miếng hoa quả, chầm chậm quay người đi về phía chiếc ghế sô pha ở đối diện, còn nhìn qua chỗ Cố Trạm Vũ nhoẻn miệng cười.
Tim đập thình thịch, nhưng không thể thay đổi sắc mặt.
Cô ngồi xuống ghế sô pha, nghiêng mắt nhìn thấy một bóng dáng cao lớn bước tới.