Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 669




Mặt Giang Thành Vũ tối sầm lại, con bé chắc chắn là bông hoa lạ không biết bố mẹ mình là ai.

Anh ta đuổi nó không đi thì cũng không quan tâm nữa. Xem giờ thấy từ giờ đến bữa tiệc buổi tối còn khá sớm, đôi chân dài của anh ta chậm rãi nâng lên đặt lên trên mép bàn, thân người ngả về phía sau, dựa vào cái ghế làm việc êm ái, nhắm mắt lại.

Tiểu Đào Tử chớp mắt. Người này nói ngủ là ngủ, dáng ngủ rất đẹp trai nhưng chẳng có quy củ gì cả.

Tô Gia Ngọc luôn dạy nó là ngủ phải nằm ngửa, không được nằm lộn xộn.

Đôi mắt tròn xoe như hòn bi của nó nhìn chằm chằm, ngồi im ở đó không nhúc nhích, hai bàn tay nhỏ xíu nắm lấy nhau, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn ra cửa.

Cửa của phòng họp vẫn mở suốt, bên ngoài chẳng có ai.

Hình như người đàn ông này có rất nhiều em, có lẽ một lát nữa sẽ lại tới.

Cơ hội đến không thể bỏ lỡ, Tiểu Đào Tử mạnh dạn từ từ đứng dậy. Trên sàn có một tiếng thảm, không một tiếng động. Con bé không đủ cao, thử vươn đôi bàn tay nhỏ xíu xem có đủ cao đến đầu của người đàn ông không.

Tiểu Đào Tử gặp khó khăn, chỉ có thể trèo lên ghế, trèo lên tay vịn, nín thở đưa chân lên, đôi tay nhỏ bé run rẩy trong không trung.

Chạm được rồi!

Dì Vân Khanh nói là phải giựt một nắm, một nắm là bao nhiêu nhỉ?

Tóc của anh ta vừa đen vừa ngắn, chẳng dễ nhổ chút nào. Con bé lau đi lau lại bàn tay nhỏ bé vào quần áo, không có mồ hôi nữa rồi, nó cẩn thận duỗi ra, nắm lấy tóc, cố hết sức giựt lên.

“Hí” Giang Thành Vũ đột nhiên mở mắt, chiếc ghế rung lên.

Tiểu Đào Tử ngã rơi xuống đất.

Cũng may là có cái thảm, con bé sợ tới mức khóc thé lên nhưng vẫn nhớ nhét nắm tóc vào trong cái túi nhỏ. Nó nhét vội nhét vàng, vừa nhét vừa khóc. Nó quay đầu lại, đôi mắt ầng ậng nước nhìn về phía người đàn ông đang phát cáu.

“Chú đừng đánh cháu! Chú dám đánh cháu á! Cháu nhìn thấy có con muỗi trên đầu chú, cháu là có lòng tốt thôi! Chú đã chẳng cảm ơn còn muốn đánh cháu nữa, vậy thì cháu đi đây! Bai bai, chú đừng có mà đi theo cháu! Hu hu...”

Giang Thành Vũ vừa đứng dậy, con bé liền như tên trộm, ôm chặt lấy cái túi nhỏ, khóc huhu chạy nhanh như sóc, còn làm rớt lại một chiếc giầy.

Anh ta sờ đầu, bất chợt mỉm cười rồi sải bước đi ra ngoài. Thứ đồ chơi đó như con chuột nhỏ vậy, vừa chạy vừa la hét khắp hành lang.

Tự dưng anh ra không nhịn được, sờ lên đầu rồi liếc nhìn Mã Tử.

Mã Tử nhường đường, con bé oa oa khóc bỏ chạy về phía nhà vệ sinh.

Giang Thành Vũ nhíu mắt dặn dò, “trông chừng nó”

Tiểu Đào Tử năn nỉ nhân viên phục vụ bấm thang máy giúp, sống chết ôm chặt chiếc túi nhỏ, sàn nhà lạnh lẽo, con bé thực sự bị dọa cho rất sợ hãi.

Xuống đến tầng một, nó làm theo lời Khanh Khanh dặn, đi ra ngoài gặp một dì giúp việc mặc đồ màu vàng, đợi cô ở đó.

Mã Tử đứng ở thang máy nhìn rất lâu, cô bé vẫn chưa đi, chẳng có động tĩnh gì, đành quay lên tầng báo cáo.

Giang Thành Vũ nghe xong, cau mày, oắt con này có người giúp việc trông thì chắc là con cái nhà bình thường, có lẽ đã đi nhầm vào nhà vệ sinh nam nên gặp phải anh ta

Anh ta lấy gương soi tóc, chẳng thấy gì khác thường.

Cả đời sóng gió nhưng chưa từng giữ lại muộn phiền nên anh ta cũng không nghĩ ngợi gì cả.

Vì thế cũng cho qua chuyện này.

Vân Khanh đợi bốn mươi phút thì nhận được điện thoại của người giúp việc nói rằng người của Giang Thành Vũ đã bỏ đi mới có thể đi xuống bằng thang máy ở phía khuất xa.

Cô giúp việc dắt Tiểu Đào Tử lên xe. Vân Khanh ở trên xe, cầm lấy chiếc túi nhỏ của Tiểu Đào Tử. Trong túi có mấy sợ tóc, cô bất chợt đau lòng, ôm chặt con bé, “Con thật giỏi, chắc phải chịu khổ lắm hả? Giầy còn không đi thế này, người đó có dữ với con không?”

Tiểu Đào Tử gật đầu, “vô cùng dữ dằn, chú ấy không phải người tốt, phí cả khuôn mặt đẹp trai ngời ngời!”

Vân Khanh mỉm cười, ánh mắt có chút dò xét, “vậy Tiểu Đào Tử rất ghét chú đó hả?”

Con bé đung đưa chân, “nói thế nào nhỉ, chú ấy còn đút thuốc cho con, lúc ôm con cũng thấy rất thoải mái, rất có sức mạnh giống như baba! Nhưng mà sao dì Khanh Khanh lại hỏi như vậy? Nhưng mà nhiệm vụ của con hoàn thành rồi, có phải con có thể cứ mẹ Tô Gia Ngọc ra ngoài rồi không.”

Nhìn đôi mắt vừa tối tăm vừa lấp lánh của con bé, Vân Khanh nắm chặt cái túi trong suốt, nói “việc còn lại giao cho dì, chúng ta rất có hy vọng cứu được mẹ Gia Ngọc.”