Mặt Giang Thành Vũ tối sầm lại, sải bước rời đi. Tiểu Đào Tử chạy vù vù theo phía sau, đuổi theo ra tận ngoài cửa, vấp phải cây chổi lau nhà, ngã lăn ra ngoài hơn một mét. Da ở đầu gối con bé đỏ lên và rất đau. Con bé đau quá không chịu được nên òa khóc.
Càng khóc lại càng đau, càng không kìm được sự đau lòng. Dì Vân Khanh nói cho nó làm nhân viên đặc biệt. Nhưng mà việc này cũng khó làm quá.
Lão già này vừa u ám vừa đáng sợ, lại có vẻ hung dữ, con bé không biết làm thế nào nữa…hu hu…
Giang Thành Vũ đi được bốn năm bước, cuối cùng thì cũng đau tai. Hôm nay anh ta lại bị trúng tà. Khốn kiếp.
Người đàn ông ném điếu xì gà, sầm sầm quay lại nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai mới bước đến nhấc bổng con con bé lên, “còn khóc nữa ta cắt lưỡi đấy!”
Bực mình.
Miệng của Tiểu Đào Tử bẹp dúm, bị bàn tay to lớn đó kéo rất đau, lại không dám kêu vì sợ bị cắt mất lưỡi..khóc thút thít rồi bị anh ta quăng vào một chỗ cứng..
Con bé rơm rớm nước mắt, đầu đau như búa bổ, một lúc lâu sau mới nhìn rõ là đang nằm trong lòng anh ta.
Bàn tay nhỏ bé bò trên chiếc áo sơ mi hoa của người đàn ông, lòng bàn tay nhỏ bé chỉ chiếm một khoảng nhỏ xíu, chạm vào nhịp tim và cơ bắp của anh ta, mặc dù rất rắn chắc nhưng lại nóng ran như cái bàn là.
Vẫn khá là thoải mái, có cảm giác khác lạ.
Nó ngồi trong vòng tay của người đàn ông. Chiếc mũ hồng trên đầu nó rơi xuống, Giang Thành Vũ nhìn thấy cái đầu tròn thưa thớt tóc của con bé.
Những sợi tóc tơ vàng ruộm trên đỉnh đầu, vài sợi còn dựng lên, đung đưa theo gió dường như có thể làm mềm lòng bất cứ ai.
Giang Thành Vũ vô cảm liếc nhìn, lại nhìn sắc mặt con bé, thực sự không phải vẻ trắng ngần như đứa trẻ con bình thường, ôm trong tay còn không nặng bằng lồng bánh bao hấp, thở cũng phì phì phò phò.
Đôi mắt đen lạnh lùng của anh ta hơi thay đổi, chỉ còn là một đường mờ nhạt. Loại người như anh ta không gì có thể cảm động được.
Ôm con bé đi qua lành lang, Giang Thành Vũ định đi vứt rác.
Ngay khi cánh tay anh vừa động đậy, con bé thông minh liền đột nhiên bám chặt vào cổ anh ta, như thể biết rằng anh ta sắp vứt nó đi vậy, còn khóc lóc thảm thiết, vẻ vô cùng đáng thương nói, “cháu khó thở quá, cháu muốn uống thuốc. Nhưng cháu không có nước, chú phải đưa cháu đến chỗ nào có nước huhu..”
“….” Vẫn chưa chịu ngưng đúng không?
Giang Thành Vũ túm cổ áo con bé ném ra ngoài
“huhu..cháu thực sự rất khó chịu..đau quá, ba ba, đau quá, cứu con với…”
Con bé lơ lửng trong không trung, nhưng tiếng hét “ba ba” không hề do dự lại khiến lông mày anh ta nhíu lại thành vẻ tàn nhẫn, u ám.
Khuôn mặt đó thực sự tái xanh lại, hơi thở vô cùng gấp gáp. Anh ta từng nhìn thấy vô số người chết. Anh ta biết rõ con bé đang có bệnh.
Một lúc sau, anh ta lại bị trúng tà.
Hình như lại mang thứ đồ gì đó quay lại phòng họp ban đầu.
Trong góc tối, Vân Khanh thót tim nhìn thấy Tiểu Đào Tử bị anh ta đối xử như vậy, suýt nữa không kìm được mà lao ra ngoài, không biết cơ thể con bé có chịu được không, vừa nãy còn phải uống thuốc. Giang Thành Vũ có thể đối xử với nó tốt hơn chút được không. Nhưng cô chỉ có thể chịu đựng những mâu thuẫn trong đầu, an ủi mình cố gắng kiên trì. Cuối cùng thì Tiểu Đào Tử cũng được đưa đi rồi, cô tràn đầy hy vọng.
…..