Thư ký Tống báo cáo chuyến đi xong, đóng tài liệu lại, gật đầu rồi bước ra ngoài.
Bắt gặp cô gái cao ráo xinh đẹp đi qua, thư ký Tống khẽ gật đầu, mấy ngày liền đến đây họ đã quen nhau rồi , “Hạ tiểu thư.”
“Chào thư ký Tống.” Hạ Thủy Thủy cười, môi dưới cong lên.
Nghe thấy cái tên Hạ Thủy Thủy, đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Mặc Trầm nhướng lên, gần như là ngay lập tức.
Hạ Thủy Thủy chăm chú nhìn, trong lòng có chút gơn sóng, Lục tổng bây giờ, biết cô là người duy nhất có thể tiếp cận Khanh Khanh, anh hy vọng cô ấy có thể mang một chút tin tức đến, liên quan đến cô.
Đã từng là một người đàn ông kiêu ngạo và cao quý như vậy, bây giờ lại là sự ẩn nhẫn khắc cốt ghi tâm.
Hạ Thủy Thủy đứng ở bàn làm việc thì thầm nói, “Lục tổng, cô ấy sáng nay ra ngoài, đến nhà Tô Gia Ngọc thăm Tiểu Đào Tử."
Bàn tay đang truyền dịch của người đàn ông ngay lập tức siết chặt và các mạch máu cũng căng thẳng.
Tần Luật nhíu mày, vươn tay muốn giữ lấy anh, giữ cho tay thẳng ra, "Đừng để kim đâm vào mạch máu, nó đang phồng lên!"
“Nói tiếp đi.” Lục Mặc Trầm nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Hạ Thủy Thủy.
Hạ Thủy Thủy tiếpạm thời đang ở cùng Cô s túc nói, “Không tốt lắm, suy nghĩ cũng được, cùng tôi nói chuyện vài câu, cô ấy… cô ấy chính miệng thừa nhận, tạm thời đang ở cùng Cố Trạm Vũ, có thể trong lòng không còn chỗ dựa... Lục tổng…”
Trông thấy lông mày sắc nhọn của anh nặng nề trĩu xuống, Hạ Thủy Thủy liếc nhìn Qúy Tư Thần vài lần.
Đây như một cây kim, đâm vào trái tim anh, không có cách nào.
“Tôi cũng theo ý các anh, khuyên bảo cô ấy, hy vọng cô ấy có thể đặt sự chú ý lên bố Vân và Vân Dật, như vậy thì tư tưởng của cô ấy không bị tù túng mà dẫn đến trầm cảm… Nhưng tôi cảm thấy cô ấy đanh muốn làm chuyện gì đó, cô ấy muốn cứu Gia Ngọc, thật lo lắng, có lẽ đó là một lý do khiến cô ấy ở bên cạnh Cố Trạm Vũ.”
Trong lời nói Hạ Thủy Thủy vẫn là muốn anh ủi Lục Mặc Trầm, hơn nữa còn che giấu phản ứng của Khanh Khanh khi cô ấy nhắc đến anh, cô mím môi, lại cau mày, "Tôi không biết chính xác cô ấy sẽ làm gì, nhưng tôi cảm thấy cô ấy sẽ mạo hiểm, ngay cả dùng Tiểu Đào Tử, có lẽ sẽ bắt đầu với tên nguy hiểm Giang Thành Vũ kia ... cho nên tôi không yên lòng, đến báo cho anh.”
Sau khi nghe xong, Lục Mặc Trầm nét mặt vô cùng trầm mặc, giơ bàn tay to cầm bút lên, nặng nề nhăn mày lại.
Giọng nói của anh bình tĩnh và khó hiểu, “Bất luận cô ấy muốn làm gì, đều là việc tốt, cô ấy muốn làm gì, cứ ủng hộ cô ấy làm, trường hợp của Tô Gia Ngọc, là trước đây tôi lừa cô ấy, dẫn đến sau này đủ loại… Qúy Tư Thần, anh đến bên tòa án, không thông qua được thì trì hoãn thời gian, Thanh Diệp, Tần Luật, hai người phân tán sự chú ý của Giang Thành Vũ, để anh ta không nghi ngờ cô ấy.”
Mọi người nghe xong, trái tim họ đều cảm thấy ấm áp và dịu dàng, tất cả những điều anh có thể làm để bảo vệ cho cô, anh ấy đều làm hết.
Tần Luật cúi đầu nhìn hồ sơ, “Vậy chúng ta lại phải giả bộ chịu đòn vài ngày?”
“Không sao cả.” Lục Mặc Trầm đối với việc kinh doanh vô cùng tự tin, “Lúc trước, Giang Thành Ngật suýt chút nữa ăn sạch của Lục thị. Ngay khi tiền vốn của Tần thị được rót vào, những cổ đông phản bội Lục thị sẽ lại lục đục. Anh ta có thể dùng tiền để mê hoặc lòng người, chúng ta cũng có thể làm được như vậy. Còn đối với cuộc họp bí mật của anh ta và các cổ đông Thịnh thế tối nay...”
Thẩm Thanh Diệp cắt ngang, “Tôi và anh Luật đi là được! Nhưng với 4% cổ phần, hai cổ đông kia lại dám cấu kết với anh ta. Khi nào thì Cục Điều tra Công nghiệp và Thương mại đến xem? Rồng hay rắn độc anh, bọn họ phải suy nghĩ rõ ràng. Anh hai, anh quá mệt mỏi rồi,hơn nữa đối với mấy lời đồn đại bên ngoài này, anh không cần phải xuất đầu lộ diện.”