Lúc cô nói chuyện, đôi môi run rẩy, đôi mắt hỗn loạn, nhưng từ giọng nói của cô có thể nghe được sự thất vọng và hỗn loạn.
Chưa hoàn toàn điên rồ.
Cố Trạm Vũ không biết cảm xúc lúc này của mình là gì, không biết là vui hay buồn.
Anh ta hi vọng sau sự tra tấn tàn khốc của cuộc thôi miên thì trí nhớ của cô sẽ bị phá vỡ hồi sáu năm trước. Như thế thì ngoài chuyện cô nhớ lại nỗi đau một năm đó thì cô cũng không nhớ nỗi buồn của năm năm sau, cũng không nhớ chuyện gặp lại Lục Mặc Trầm, có hai đứa con.
Nhưng rõ ràng cô lại nhớ Hạ Thủy Thủy.
Cố Trạm Vũ còn đang vui vẻ, bởi vì cô vừa gọi anh ta là “Trạm Vũ.”
“Hơn nữa, anh ta cũng không nhắc gì đến vụ thôi miên đêm hôm đó, anh ta nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt vỗ về. Cô hình như không có phản ứng gì, cũng không thấy ngứa hay đau nhức, anh ta muốn vươn tay ra nhưng nghĩ đến hành động tránh né vừa rồi của cô thì lại rụt tay lại: “Khanh Khanh, anh có thể sửa lại tóc cho em không? Có mấy sợi dính vết máu trên trán.”
Chậm rãi vươn tay ra, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn theo ngón tay thon dài của anh ta, đồng tử bất động.
Cố Trạm Vũ nhụt chí, nhẹ nhàng giải thích: “Vậy anh đeo gang tay được không? Anh không phải anh ta, em chỉ cần nghĩ về khoảng thời gian còn học cấp ba của chúng ta. Bình thường sau khi em gội đầu xong, anh đều xả nước cho em, sau đó sấy tóc cho em, em có nhớ không?”
Ánh mắt cô khẽ chuyển động, từ từ nhớ lại, kí ức giống như đột nhiên bị cô kéo lại, cô nhớ ra rồi.
Gương mặt tái nhợt hiện lên một tia buông lỏng, Cố Trạm Vũ khẽ mỉm cười: “Được rồi, anh biết em đã nhỡ ra, để anh đeo gang tay vào.”
Vân Khanh không nhúc nhích, cuộn mình một góc trong đó. Lúc anh ta vuốt tóc cho cô, cô cứng người thở không ra hơi, cố gắng nửa phút nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi.
Cố Trạm Vũ cảm nhận được điều đó, ngón tay lập tức rời đi. Cô vô cùng nghiêm trọng, còn nghiêm trọng hơn cả lúc bác sĩ đến khám.
Cô bài xích tất cả mọi người đàn ông đến gần.
Gương mặt Cố Trạm Vũ tối sầm lại, cô ngây ngốc hỏi: “Anh đã cho người liên lạc với Hạ Thủy Thủy chưa?”
Cố Trạm Vũ cúi đầu nhìn dáng vẻ mông lung của cô, rất nhanh không nhớ mình đã nói gì.
Anh ta gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Ừ, em muốn gặp thì anh sẽ gọi, em muốn gặp cô ấy à?”
“Muốn.” Vừa dứt lời, giọng nói của cô run lên, hai mắt đỏ bừng.
Cố Trạm Vũ hơi luống cuống, bây giờ cô bằng lòng nói ra nhu cầu của mình là chuyện tốt, những chuyện không quá phận thì anh ta đều có thể đáp ứng cô. Anh ta lấy điện thoại ra cho cô xem, “Em chờ một chút, anh lập tức gọi điện thoại, anh không lừa em đâu.”
Anh ta xoay người ra ngoài, quét mắt với hai người y tá, hai người này nhanh chóng vào phòng.
Cố Trạm Vũ đứng ở ngoài phòng gọi điện thoại, thân hình thon dài, dáng vẻ lạnh lùng. Anh ta nói với Hạ Thủy Thủy mấy câu, hàm ý cảnh cáo, để cô ấy biết tốt hơn hết là không nên dẫn theo ai khác!
Ở đầu dây bên kia, Hạ Thủy Thủy vừa nhận được điện thoại của Quý Tư Thần, bây giờ đang nhẫn nại chờ đợi, đồng ý đi một mình.
Cúp điện thoại xong, Hạ Thủy Thủy lập tức rời khỏi cục công an.
Trước khi nhận được điện thoại của Quý Tư Thần thì cô ấy đang chăm sóc Tiểu Đào Tử, vì chuyện của Tiểu Đào Tử mà bôn ba rất nhiều.
Tối hôm đó cô nhận được điện thoại của Vân Khanh, nhưng chỉ vang lên một tiếng rồi không có tín hiệu gì, gọi lại thì không liên lạc được, trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng bất an.
Quả nhiên, ngày hôm sau nhận được điện thoại của Thẩm Thanh Dự, hỏi tại sao hai đứa trẻ đến Thụy Sĩ rồi mà Vân Khanh lại không đến?