Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 634




Trái tim mọi người nặng trĩu.

Quý Tư Thần quay đầu: “Vân Khanh thê thảm như vậy sao? Tôi không ngờ nhân cách thứ hai của lão nhị lại giam cầm cô ấy một năm trời. Trước đây các nữ đặc công bị bắt giam và tra tấn vô cùng biến thái, ngay cả khi bọn họ được tổ chức cứu về thì cũng rất nhiều người tự sát, không tự sát thì cũng bị bệnh tâm thần. Hi vọng Vân Khanh không xảy ra chuyện gì, nếu cô ấy có làm sao thì lão nhị nhất định sẽ không sống nổi…”

“Tôi đã nhìn qua, rất nghiêm trọng.” Tần Luật nhíu chặt lông mày: “Trong thời gian ngắn cô ấy rất khó có thể tỉnh lại, sẽ rơi vào trầm mặc, trí nhớ hỗn loạn, thần kinh suy nhược, luống cuống bất an. Có lúc sẽ ngồi dại ra, tự làm hại chính mình… Những thứ này đều là triệu chứng của PTSD và bệnh rối loạn căng thẳng. Chưa nói đến chuyện giao tiếp, chăm sóc cô ấy cũng là một chuyện khó khăn. Chi tiết về tính cách thứ hai thì chỉ có thể chờ cô ấy ổn định lại rồi mới tiếp tục nhắc nhở.”

Thẩm Thanh Diệp thở dài: “Mặc dù em ở phía anh hai nhưng mà công bằng mà nói thì đối với chị dâu, cho dù là nhân cách thứ hai thì cũng là bản thân anh hai, nỗi đau đớn đó không có cách nào bù đắp được, thực sự không có cách nào. Trừ khi chị dâu tự lừa dối bản thân, tự thôi miên chính mình.”

“Mặc Trầm cũng rất khổ sở, đột nhiên lại bị bệnh như vậy. Đàn ông sợ nhất là tình cảm, cách hủy diệt bản thân nhanh nhất cũng là tình cảm. Vân Khanh như vậy, trong lòng cậu ấy chắc chắn không dễ chịu gì, cảm giác tội lỗi nhiều đến mức muốn giết chết chính mình.” Tần Luật vừa phân tích vừa lo lắng cho Lục Mặc Trầm: “Bây giờ điều tôi sợ hãi nhất là nhân cách thứ hai của cậu ấy bởi vì chuyện này mà lại xuất hiện, nếu như thế thì hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.”

Vừa nói xong câu này, cả ba người đều chấn động, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

“Nói linh tinh cái gì đó?” Quý Tư Thần rống lên: “Giết thì cũng giết rồi, sẽ không có chuyện đó đâu! Bây giờ đến lượt chúng ta gánh vác cho cậu ấy. Trước đây là do cậu ấy không để chúng ta hành động xằng bậy, án binh bất động chờ Thiên Dạ mắc câu. Bây giờ Thiên Dạ đã ở trong tay chúng ta, cả người bị thương không thể nhúc nhích. Tổ chức tạm thời không cho phép lấy cái mạng chó của cô ta, nói muốn điều tra chuyện nhiệm vụ sáu năm trước của lão Lục, bảo tôi phối hợp! Con mẹ nó, chính là có ý bảo tôi chuyển giao, ông đây có thể đồng ý không? Dù sao thì tôi cũng sẽ không chữa trị cho cô ta, để cô ta thối rữa, lúc đưa đi thì người cũng đã gần chết rồi. Sau lưng cô ta vẫn còn có người, chính là cái gì đại sư tỉ kia, không chừng có thể vì cô ta mà làm việc gì đó. Chúng ta cứ nhìn tình hình tiếp theo rồi giải quyết từng người một.”

“Đúng vậy, chúng ta có thể sử dụng sức mạnh gia tộc để đoạt lại Thịnh Thế Lục thị, Giang Thành Vũ bây giờ chỉ có một mình, coi như có thêm một kẻ thù.”

“Thanh Diệp, cậu có thể trấn giữ Thịnh Thế sao?” Tần Luật quay đầu lại: “Tôi tinh thông y học, nhưng kinh doanh thì không dám chắc.”

“Hả? Em cũng chỉ biết lên tòa án!” Thẩm Thanh Diệp ho nhẹ, động nhẹ Quý Tư Thần một cái.

Quý Tư Thần nhăn mặt: “Bảo ông đây ngồi làm việc văn phòng? Giết ông đây đi còn hơn.”

Tần Luật bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn vào phía trong phòng bệnh: “Tình huống xấu nhất của cậu ấy là chán chường, tạm thời Thịnh Thế không thể là rắn mất đầu, Thẩm Thanh Dự cũng theo Mặc Trầm lăn lộn trong giới vài năm, cũng thành thạo chuyện kinh doanh.”

“Fuck! Sao không nói sớm, lão nhị bảo cậu ấy đến Thụy Sĩ làm bảo mẫu nam! Gọi trở về?” Quý Tư Thần nói, nhíu mày lôi điện thoại ra.

Tần Luật lắc đầu: “Quên đi, bây giờ Thập Tam Thập Tứ đang ở đó, nếu không có người tin tưởng chăm sóc thì không yên tâm.”

Quý Tư Thần siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay: “Nếu muốn lão nhị tỉnh lại thì căn bản vẫn phải cần đến Tiểu Khanh. Nhưng mà dáng vẻ của cô ấy bây giờ, tôi cảm thấy có lẽ cả đời này cô ấy cũng sẽ không đón nhận lão nhị nữa! Sao lại khó khăn thế này! Chuyện này phải giải quyết thế nào đây?”

“Anh Luật, phải nghĩ cách giành lại chị dâu từ tay Cố Trạm Vũ!” Thẩm Thanh Diệp kích động nói.