Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 625




“Anh muốn tôi làm gì? Giết tôi sao?” Cô yên lặng.

Con ngươi Cố Trạm Vũ trở nên thâm u: “Hôm nay anh thề sống thề chết muốn giữ chân em lại, giữ không được, anh sẽ hủy diệt tất cả! Sao anh có thể giết em, sao anh có thể lại làm tổn thương em chứ.”

Vẻ mặt Vân Khanh lạnh như băng: “Nếu anh dùng tôi để uy hiếp Lục Mặc Trầm, tôi sẽ chết ngay bây giờ.”

Cố Trạm Vũ bật cười lắc đầu: “Còn bảo vệ anh ta, em rất ngốc có biết không? Em đang sống trong lời nói dối đó. Đương nhiên, nếu em không muốn đi xem bọn họ thân thiết, anh sẽ không mang em đi.”

Vân Khanh có được đáp án, xoay người đi về phía vệ sĩ, gấp gáp thấp giọng dặn dò: “Trước hết đừng quan tâm đến tôi, tôi tạm thời sẽ không nguy hiểm, cô lập tức trở lại máy bay, bảo máy bay lập tức cất cánh, nhanh lên!”

Bọn nhỏ ở nơi này lâu hơn một chút, thì liền nguy hiểm hơn một chút, cô sợ Cố Trạm Vũ đổi ý, cất cánh rồi thì dù thấy cũng không bắt lại được.

Nữ vệ sĩ nhìn thấy bên kia lại đi đến ba tên côn đồ, liếc nhìn Vân Khanh một cái, xoay người chạy đi.

Cố Trạm Vũ để cho cô ta chạy.

Anh ta đi qua, nắm lấy cổ tay cô, Vân Khanh không kháng cự, chăm chú nhìn phía trước, đi theo anh ta ra khỏi lối đi, phía sau là một đám người của anh ta nhìn theo.

Ra khỏi lối đi, bên ngoài là lối ra ở tầng 1 của sân bay, Vân Khanh nhìn xung quanh, nhìn thấy cảnh sát sân bay, cô đột nhiên giãy khỏi Cố Trạm Vũ, muốn chạy qua đó.

Nhưng giây tiếp theo, cô nhìn thấy rõ ràng có nhiều người mặc áo đen từ bốn phương tám hướng đi đến, bọn họ đều có dáng vẻ giống như côn đồ.

Lúc này cô mới rõ ràng lần này Cố Trạm Vũ đến rốt cuộc là dẫn theo bao nhiêu người, cô từ bỏ, xoay người, vẻ mặt Cố Trạm Vũ vẫn như thường, lại đưa tay nắm lấy tay cô: “Em không cần phải hoài nghi quyết tâm của anh.”

“Những người này là ai?”

“Em không cần biết.” Cố Trạm Vũ ôm sát cô, đưa cô lên xe.

Vân Khanh đoán, những người đó có thể là người của Giang Thành Vũ, thấy xe chạy về phía trước, cô quay đầu lớn tiếng nói: “Tôi nói rồi, anh đừng lấy tôi ra uy hiếp anh ấy! Anh thông đồng với Giang Thành Vũ?”

“Không đi tìm Lục Mặc Trầm.” Cố Trạm Vũ nhìn lại, đưa tay vén tóc rối trên mặt cô, chuyên chú dịu dàng nhìn cô: “Anh mang em đến cục cảnh sát gặp Gia Ngọc, được không?”

Vân Khanh ngừng một chút, không biết trong hồ lô của anh ta bán thuốc gì.

Nhưng cô xác thật là muốn gặp Gia Ngọc.

Cố Trạm Vũ thật sự mang cô đi cục cảnh sát, nhưng không để cô vào, mà mua chuộc một viên cảnh sát bên trong đưa Tô Gia Ngọc đến cửa, để cho Vân Khanh nhìn từ xa.

Hai mắt cô đẫm lệ mông lung, che miệng, nhìn Gia Ngọc lại bị mang vào, cô mở cửa xe muốn xuống, nhưng Cố Trạm Vũ đè cô lại: “Anh không ngốc như vậy, em đi xuống sẽ báo cảnh sát.”

Trong lòng Vân Khanh đích xác là có ý nghĩ này.

Anh ta giang hai tay từ phía sau ôm lấy cô, Vân Khanh không muốn đụng chạm, liều mạng giãy dụa, anh ta lại càng siết chặt cánh tay, hô hấp nặng nề lộ ra một tia chiến ý, ấn trán thật sâu, trong con ngươi là một mảnh hắc ám, có tia sáng lóe lên, nói thật nhỏ: “Yêu cầu của em anh đã thỏa mãn rồi, Khanh Khanh, anh sẽ không tổn thương em, đừng nhúc nhích…… Em cần nghỉ ngơi một chút, đừng nhúc nhích, anh thật sự sẽ không tổn thương em, Khanh Khanh, anh chỉ muốn em tỉnh lại, để chúng ta trở lại, em sẽ trở lại, sẽ trở lại…..”

Ba. Cố Trạm Vũ chặt một tay phía sau cổ cô.

Vân Khanh cứng đờ, thân thể từ từ ngã xuống.

Đáy mắt người đàn ông hiện lên ánh sáng hung ác, điên cuồng mà cố chấp, cúi người hôn lên môi cô: “Anh đau khổ nhiều năm như vậy, muốn một cái quay đầu nhìn lại của em, đúng vậy….. lái xe, lái xe!”

…….

Lầu ba của khách sạn Hoa Viên chỉ có một căn phòng lớn.

Lục Mặc Trầm đi vào, bật đèn lên, Thiên Dạ cầm theo giày cao gót lảo đảo tựa vào cửa, nâng lên chân dài chạm vào dây lưng của anh: “Có muốn tôi cởi ra không?”

Lục Mặc Trầm ném tàn thuốc, một tay kéo cô ta lại.