Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 618




“Tớ đã nói là Chủ tịch Lục giúp tớ mà, Khanh Khanh, tớ biết cậu muốn ra nước ngoài, cậu hãy nghe theo lời Chủ tịch Lục, ra nước ngoài cũng đừng nghĩ đến những việc trong nước, tớ và Chủ tịch Lục sẽ đều ổn, không có việc gì, Tiểu Đào Tử có hai bác sĩ chăm sóc, cũng không có việc gì, Khanh Khanh, tớ còn có bệnh nhân, tớ cúp máy trước.”

“Gia Ngọc.”

Gia Ngọc cúp điện thoại rất nhanh, lạch cạch một tiếng liền ngắt liên hệ.

Vân Khanh có chút lo sợ nghi hoặc, cúi đầu nhìn di động, Lục Mặc Trầm lấy điện thoại đi, quét mắt nhìn đôi mắt đẫm lệ và bất định của cô, anh nhíu mày: “Tự nghe được điện thoại rồi, đã yên tâm chưa?”

“Nhưng mà vì sao Gia Ngọc lại cúp điện thoại nhanh như vậy?” Vân Khanh lẩm bẩm.

Lục Mặc Trầm cố tỏ ra vẻ không kiên nhẫn, đột nhiên bắt lấy cổ tay cô: “Vân Khanh, em đừng tiếp tục tìm cớ nữa, an tâm đi đi!”

Cô ưu thương nhìn anh: “Anh tuyệt tình như vậy sao, thế nào cũng muốn em rời đi?”

Anh ngừng một chút, ôm chặt lấy cô, ánh mắt thâm thuý ra hiệu cho a thẩm, a thẩm hiểu ý, dắt hai đứa nhóc đến phòng khách ở lầu một.

Hai đứa nhóc rất bất an, liên tục quay đầu lại nhìn cha và Tiểu Vân Vân.

Lúc này, A Quan từ ngoài cửa bước vào, lặng lẽ bước đến gần ông chủ, Lục Mặc Trầm nhắm mắt lại, nếp nhăn hai mí thật sâu, anh hôn lên gương mặt mềm mại trắng nõn đang khóc của cô, thật sâu thật dài, Vân Khanh bị anh hôn đến hít thở không thông, kim tiêm trong tay A Quan đâm vào cổ cô.

Rất nhẹ, nhẹ tựa như muỗi đốt.

Vân Khanh dừng lại một giây mới kịp phản ứng, có điều, đợi cho cảm giác mát lạnh của thuốc khiến cho cô giật mình, con ngươi cô co rụt lại, muốn quay người lại nhìn! Lục Mặc Trầm dịu dàng đè cô lại, giọng nói trầm thấp như một nốt trầm, khàn giọng dỗ dành: “Ngủ một giấc….. Bảo bối, anh cần em hiểu anh, em nhất định sẽ hiểu, đúng không?”

Vân Khanh kinh ngạc trừng lớn mắt, nhìn gương mặt tuấn tú của anh, nước mắt không ngừng rơi, thế nhưng trong giây lát, con ngươi cũng chậm rãi tan rã, mí mắt không cam lòng mà đấu tranh mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt lại.

Lục Mặc Trầm một hồi lâu không hô hấp, bàn tay lớn ôm chặt lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, cô đã ngủ thiếp đi, thật bình yên.

Anh hít sâu một hơi, đặt cô nằm xuống, A Quan ở phía sau nói: “Bác sĩ Tần nói thuốc này dưới tình huống bình thường người thường vẫn có thể dùng, Chủ tịch Lục đừng lo lắng, chỉ 12 tiếng đồng hồ.”

Hầu kết Lục Mặc Trầm chuyển động lên xuống, dưới mắt mơ hồ có chút ẩm ướt mờ tối, cuối cùng ngưng tụ thành sự kiên cường lạnh băng.

Cúi đầu, hôn lên giữa mày trắng nõn của cô, đôi môi mỏng tựa như run rẩy, ngón cái vuốt ve qua lại đôi mày tinh tế của cô, hàng lông mày rất đẹp, màu nâu nhạt mềm mại.

Anh nhìn, không nỡ buông tay, tựa như ly biệt, thật sự ly biệt …..

Bên kia sofa có tiếng động nhỏ, cắt ngang sự u ám trong mắt anh, A Quan không kịp ngăn lại cái miệng nhỏ của Mười Ba: “Cha ơi, Tiểu Vân Vân làm sao vậy? Sao dì ấy lại ngất xỉu rồi?”

“Không phải là cha nói Tiểu Vân Vân bị bệnh nên muốn chúng con cùng ra nước ngoài chữa bệnh với dì ấy sao? Vì sao cha còn hung dữ với dì, lúc sáng dì rất khổ sở…..”

Lục Mặc Trầm đứng lên, đi qua mỗi tay bế một bé lên, hai đứa nhóc mềm mại nép vào khủy tay anh.

Ánh mắt của anh vẫn nghiêm túc như cũ, không để ý đến nước mắt của bọn nhóc, nặng nề dặn dò: “Đến bên kia chú Thẩm Thanh Dự sẽ tạm thời chăm sóc cho các con, mọi việc đều phải nghe theo sự chỉ huy! Không có cha bên cạnh, thay cha chăm sóc cô ấy, cô ấy là người quan trọng nhất của các con, các con họ Lục, con cháu nhà họ Lục sẽ không khóc nhè, cha biết các con rất lợi hại.”

“Ô ô……”

“Dạ! Lão Lục, con yêu cha, con sẽ nghe lời!”