Vân Khanh đã từng nhìn thấy đôi chân của Thiên Dạ, nó cũng quyến rũ như khuôn mặt lạnh lùng và đôi môi đỏ yêu kiều của cô ta.
Nếu cô là cỏ xanh nước biếc khiến người khác thoải mái thả lỏng. Thì Thiên Dạ chính là nhựa cây, có sự bền bỉ và dẻo dai, đặc điểm này cũng là một loại mê hoặc đặc biệt đối với đàn ông.
Một cựu quân nhân không tầm thường như Lục Mặc Trầm chắc chắn sẽ yêu thích sự quyến rũ kiểu này.
Vân Khanh hít sâu một hơi, để tinh thần mình bình tĩnh lại. Cô tự nhủ với bản thân rằng cái gì nên nghe và cái gì không nên nghe.
Nhưng cô vẫn nhớ cuộc điện thoại mà cô gọi cho Lục Mặc Trầm vào buổi tối, cho dù xuất phát từ mục đích đùa anh cho vui hay gì khác cũng được, cô hy vọng anh sẽ ăn một mình.
Nhưng anh ấy vẫn... đi ăn tối với Thiên Dạ.
Đi ăn cơm cùng nhau là cũng một cách giao lưu tình cảm, mà trái tim của con người chính là thứ không thể dùng thước để đo lường được.
Trong lòng cô một mực phủ nhận suy nghĩ, không nên nghĩ sâu hơn nữa.
Cô ấy vô cảm, gương mặt Guazi rất bình tĩnh, cô ấy liếc nhìn Quý Chỉ Nhã rồi lạnh lùng quay đi.
“Cô thờ ơ với chuyện này như vậy sao?” Quý Chỉ Nhã không thể tin được, phụ nữ này rốt cuộc độ lượng đến mức nào. Cô đã nói rõ ràng như vậy, mà cô ta không có phản ứng gì cả!
Vân Khanh nhẹ giọng chế nhạo: “Đừng thêm mắm thêm muối vào câu chuyện rồi lấy ra chọc tức tôi. Tôi nói cho cô biết, Quý Chỉ Nhã! Cho dù Thiên Dạ đứng trước mặt khiêu khích tôi, thì tôi vẫn sẽ có biểu tình như hiện tại. Nếu so sánh đẳng cấp của cô với cô ấy, thì cô nghĩ như thế nào? Cô có thể chọc tức tôi sao? Về nhà xem lại chỉ số IQ của cô đi.”
“Cô mới là đứa mặt dày cố giả vờ kiên cường như không có chuyện gì xảy ra!”
"Thế thì đó là do tôi có khả năng diễn xuất tốt, cô có thể làm gì được tôi?”
Quý Chỉ Nhã bực mình đến đau thắt cả bụng, cô chỉ thẳng vào mặt Vân Khanh giận dữ chửi bới: “Hay là cô hạ quyết tâm quay lại với Cố Trạm Vũ, cho nên mới thờ ơ với Lục Mặc Trầm? Vân Khanh, để cô nói cho cô biết, đừng có mà mơ! Bây giờ cô mà dám đi tìm Trạm Vũ, tối nay tôi và cô không xong với nhau đâu!”
“Cô mau đi khoa tâm thần khám đi, kẻo đứa nhỏ sinh ra sẽ chịu khổ.” Vân Khanh vẫy vẫy tay bước đi.
“Cô dám nguyền rủa con tôi! Cô và Tô Gia Ngọc đều là đồ khốn kiếp có tâm địa xấu xa, lại dám chửi rủa con tôi, cô chờ đó!”
Quý Chỉ Nhã còn la hét chửi rủa vài câu phía sau, Vân Khanh cũng đã đi xa nên không nghe thấy cô ta nói gì nữa.
Khi cô đi được một đoạn, vẻ mặt cô trở nên lạnh xuống. Cô nắm điện thoại trong lòng bàn tay.
Vân Khanh cúi đầu, chỉ cần một cuộc điện thoại là cô có thể gọi cho anh.
Bây giờ là tám giờ, nếu anh thực sự ăn tối cùng Thiên Dạ, thì chắc bây giờ họ vẫn còn đang ngồi ăn với nhau. Cô có thể vạch trần mọi thứ chỉ bằng một cuộc điện thoại.
Nhưng khi mở đến số điện thoại của anh, Vân Khanh vẫn nhắm mắt lại hít một hơi, quên đi, lật tẩy xong rồi thì sao? Người phụ nữ thông minh không bao giờ để người đàn ông của mình mất mặt.
Quyết định này có thể tạm thời khiến bản thân cô tủi thân một chút, nhưng chẳng sao, cô vẫn sẽ làm.
Cô tin vào ý chí quân nhân của anh, và sẽ luôn tin tưởng nó...
...
Tiếp đó, Vân Khanh lại gọi điện thoại cho Gia Ngọc, để nhắc nhở Gia Ngọc rằng nếu Cố Trạm Vũ và Giang Thành Vũ ở cùng nhau, Gia Ngọc phải cẩn thận hơn. Cố Trạm Vũ biết Gia Ngọc. Chẳng may anh ta lật tẩy thân phận của cô ấy trước mặt Giang Thành Vũ, thì Gia Ngọc sẽ rất nguy hiểm.
Sao vẫn không có ai bắt máy?
Vân Khanh hơi lo lắng, lầu một của câu lạc bộ đêm rất rộng, cô có thể đi chỗ nào để tìm Gia Ngọc chứ?
Cô suy nghĩ một chút, đành phải quay trở lại dãy phòng VIP kia để tìm, kiểu người như Giang Thành Vũ chắc chỉ ngồi chơi trong những căn phòng có không gian riêng tư như vậy thôi nhỉ?