Ông cụ Lục trầm mặc, nhìn Lục Mặc Trầm, lông mày trắng quắc thước nhíu chặt lại, đưa tay về phía Cố Trạm Vũ.
Cố Trạm Vũ đứng lên, kiêu ngạo lạnh lùng nhìn Lục Mặc Trầm, hơi chế nhạo, "Cậu hai, thân là người cầm lái của Lục Thị lại mở miệng nói loại câu này, hơi không thích đáng rồi. Ông ngoại vẫn còn sống, đầu óc vẫn còn minh mẫn, nhìn ra trông rộng, ông mới là chủ tịch của Lục Thị! "
Ông cụ Lục cầm bản thỏa thuận hợp đồng trong tay Cố Trạm Vũ, đôi mắt chim ưng nhìn con trai, "Nói không sai, tôi chưa chết, giang sơm Lục Thị vẫn còn nằm trong tay tôi! Hợp đồng dự án này đã được ký kết. đã được đại hội cổ đông nhất trí thông qua vào ngày hôm qua. Đại hội đồng cổ đông do đích thân tôi triệu tập, dù không có một tổng giám đốc là anh, quyền điều hành chắc cũng không thể phản đối?"
Mặt Lục Mặc Trầm lạnh như băng, cầm lấy bản thoản thuận, nhanh chóng xem đến cuối.
Đôi mắt anh sắc như dao.
Loading...
Anh nặng nề nhắm mắt lại.
Anh xoay người nghiêm khắc lạnh lùng nói với lão quản gia, "Nhà họ Lục sắp có cuộc họp, những người không có liên quan, quản gia ông hãy đưa họ đi ra ngoài trước đi!"
“Mặc Trầm!” Sắc mặt của ông cụ Lục càng khó coi hơn.
Tác phong của người con trai này của ông ta vẫn luôn cường thế, sau khi từ Mỹ trở về đã lông cánh đầy đủ, thời đại thịnh vượng không thể truy tìm đến cùng, ông cụ Lục cũng khó chút sợ hãi nên mới cho anh mặt mũi.
Ngày thường hai cha con gần như không ở chung với nhau, nhưng càng ngày anh càng không để người cha già này bào trong mắt.
Quyết định của anh đối với Lục Thị, cho phép chất vấn và phản đối thử thách liên tục thách thức điểm mấu chốt của anh ta!
Lão quản gia nhìn hai bố con đang đối đầu với nhau, Giang ThànhVũ nhìn cười nhạt nhìn thấu, dù sao chuyện này đối với người ngoài cũng không tốt, nên đã tiễn Giang Thành Vũ và cô gái cao gầy kia đi trước.
Khi bọn họ rời đi, ánh mắt Lục Mặc Trầm vô cùng sắc bén, nhìn chằm chằm bóng lưng của người phụ nữ cao lớn đi vào bóng tối.
Trong nhà chỉ còn lại ba người.
Cố Trạm Vũ đứng dậy bưng trà nóng, đi đến bên cạnh ông cụ, "Ông cụ, trước hết hãy bình tĩnh."
Ông cụ Lục nhìn cháu trai, trong mắt lóe lên một tia an ủi, sau đó nhìn khuôn mặt vô cảm của Lục Mặc Trầm, "Anh lại đây!"
Lục rầm nhìn Cố Trạm Vũ, không nhúc nhích.
Ông cụ Lục vẫy vẫy tay, "Tiểu Vũ, con đi xuống trước đi, ông ngoại và cậu của con nói chuyện một chút."
Cố Trạm Vũ mím môi gật đầu, lúc đi thì liếc nhìn Lục Mặc Trầm, cất giọng nói: "Cậu hai, cậu đừng có ngu xuẩn mất khôn chọc giận ông ngoại, mục đích hay những những việc làm của cậu ông đều rất rõ ràng!"
Lục Mặc Trầm đã biết được sự thật sáu năm trước, khi nhìn cố Trạm Vũ thì trong thâm tâm anh sẽ dấy lên một tia áy náy.
Nhưng vào lúc này, anh cảm thấy mình không cần phải nhân từ nữa, giọng nói bình tĩnh nhưng lại lạnh lùng nhưu băng, "Cho dù cậu làm gì, Cố Trạm Vũ, cậu cũng chỉ khiến Vân Khanh càng coi thường cậu mà thôi."
Đột nhiên sắc mặt của Cố Trạm Vũ hoàn toàn lạnh lẽo, hung ác,dữ tợn gào lên, "Cậu chờ đó! Lục Mặc Trầm, tôi sẽ để cho cậu chứng kiến cô ấy trở về bên cạnh tôi! Thù cướp vợ tôi nhất định sẽ báo!"
Cố Trạm Vũ bước đi, để lại một cơn gió lạnh.
Ngày hè nóng nực, không khí trong phòng khách lại lạnh lẽo.
Ông cụ Lục dùng nắm đấm gõ vào ngực, ngẩng mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm người con trai cao hơn lúc mình còn trẻ này, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, chậm rãi hỏi: "Nói cho tôi biết lý do mà anh kiên quyết phản đối.”
"Bố, bố đã không quản lí Lục Thị mấy năm rồi, tư duy cũng sẽ bị thụt lìu. Phàm là các dự án lớn đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, bọn họ ở nước ngoài, bố đã đi Mỹ khảo sát chưa? Những dự án đứa tới cửa như vậy thì bố phải suy nghĩ thật kĩ.” Lục Mặc Trầm lạnh lùng nói.