Ngay cả khóe mắt cô cũng dập dờn ý cười, cũng học theo tiến lại gần hơn, thỉnh thoảng hôn lên khóe môi anh một cáu, dùng ngón cũng ấn chặt đầu anh lại.
Cả hai xúm lại, ôm đầu nhau, nhìn có hơi ngốc.
Nếu nhìn từ trên không xuống thì hai người giống như hai con sâu lúc nha lúc nhúch lười biếng nằm trên giường không chịu dậy.
Đương nhiên, anh không nhúc nhích, đôi chân thon dài hơi cong lên, dáng người rất đẹp.
Dính nhau một hồi lâu, cô vẫn luôn cười, anh cũng rất dịu dàng, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc.
Vân Khanh bĩu môi, nhẹ giọng nói: "Anh nói xem chúng ta như thế này có khi nào nằm cả ngày luôn không?"
Cô quay đầu chỉ lên không trung, "Anh có nhìn thấy những bong bóng màu hồng phấn không?"
Sau đó, người nào đó thật sự đã nghiêng đầu nhìn.
Loading...
Cô cười khúc khích, sờ sờ râu của anh, "Anh ngốc quá, ý của em là đường, đường trong tình yêu, giờ em mới hiểu tại sao mấy đứa nhỏ dính nhau đến mức không ăn không uốnh như vậy, nhàm chán đến nỗi còn cười hề hề không ngừng, bây giờ em cũng đang cừơi ngốc nghếch vậy đó.”
“Ừ.” Anh nói một từ.
Chắc là đang ám chỉ vào câu cuối cùng của cô.
Vân Khanh lườm anh một cái, dùng ngón tay nghịch râu đâm ngứa, trêu ghẹo nói: "Gia gia, nói chuyện với thiếp một chút đi, không thôi sẽ xấu hổ.”
“Xấu hổ cái gì?” Người đàn ông cau mày.
Vân Khanh nhướng đuôi mắt nhìn anh, lồng ngực khẽ run, nhịn không được nở nụ cười, "Cuối cùng anh có nói không?"
Lòng bàn tay to lớn của anh vỗ vỗ vào bờ mông đẹp của cô.
Áo sơ mi không che đến mông của cô, mặt Vân Khanh hơi nóng quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã bảy giờ rồi.
Cô vẫn duỗi người đứng dậy, đẩy cánh tay anh ra, "Một mao tiền để nói chuyện không làm thì thôi, vậy thì em sẽ rời giường, đợi lát bác sĩ mà A Quan mời săp tới rồi , tối qua muốn khám cho anh một chút, anh lại…Sau đó em lại ngủ quên mất nên muốn xem cũng không được nữa."
Lục Mặc Trầm thấp giọng thở hổn hển, trở mình nằm ngửa, dùng khuỷu tay lót sau gáy.
Vân Khanh đắp chăn mỏng cho anh.
Phần bụng của người đàn ông nổi lên rõ ràng.
Bây giờ là sáng sớm..cô không thèm để ý, cúi đầu đi xuống giường tìm con của mình.
Cô không mang theo quần áo, tạm mặc cái này trước vậy.
Mở rèm cửa trong phòng ngủ ra một chút, thu lấy hộp thuốc trên bàn cạnh giường ngủ đi.
Anh nhìn sang, Vân Khanh làm điệu bộ No, cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán nghiêm nghị của anh, "Tối hôm qua em nấu cháo rồi, bây giờ em đi hâm lại, sau đó phải dọn dẹp mấy chai rượu vứt đầy dất một chút ...… "
Tiếng lải nhải dịu dàng mềm mại của người phụ nữ dần dần rời khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách vang lên âm thanh xì xèo nhỏ.
Bởi vì trong bếp không có lò vi sóng, Vân Khanh chỉ có thể dùng nồi để hâm nóng cháo, mất một lúc cô lại đi vào phòng tắm, nhìn thấy hai cái bàn chải đánh răng, cầm cả hai lên rồi đi vào phòng ngủ hỏi anh, “Cái nào?"
Anh đưa tay lên chỉ chỉ.
Vân Khanh bóp kem đánh răng cho anh, "Gia gia, có thể thức dậy chưa?"
Lục Mặc Trầm nhíu mày chống tay đứng lên.
Anh đứng lên thì trông rất cao, chỉ có điều một chân bị treo lên, xem ra chỉ có thể nhảy.
Vân Khanh dứt khoát rót một ly nước, bảo anh đánh răng ở phòng ngủ.
Nào ngờ người này lại không vui, bệnh sạch sẽ và cưỡng chế rất nặng, khi đánh răng phải ở trong phòng tắm.
Vân Khanh nhìn anh nhảy lên, lo lắng chiều cao của anh sẽ đụng đến khung cửa, nói: "Vậy lúc trước anh đánh dã chiến ở quân đội thì phải làm sao? Phải tìm một cái nhà xí mới đánh răng sao?"
Người đàn ông trầm mặt, "Khống đánh răng."
"..." không đánh thì sao anh còn cái bệnh sạch sẽ này.
"Hành quân một tháng thì cả tháng không đánh răng luôn à?”
"Lần đặc thù nhất, một tháng ba ngày không đánh răng."
Vân Khanh nghe vậy, che miệng giả vờ nói: "Anh cũng đã từng lôi thôi như vậy ư, vậy bây giờ anh hôn em chẳng phải sẽ rất ấy ấy sao?”
Lục Mặc Trầm hờ hững quay đầu lại nói với cô một chuyện: "Cây gậy mà em dùng bây giờ, trước đây lúc ở trong sa mạc, kỉ lục dài nhất cũng là một tháng không rửa."
“Cái gì?” Vẻ mặt Vân Khanh nghi ngờ.