“Lục Mặc Trầm! Em cảnh cáo anh, đừng nói lung tung khi say.” Cô ngắt lời, giọng điệu có chút lạnh lùng, đôi mắt đẹp thoáng chốc nhìn anh chằm chằm. Cô di chuyển cánh tay và siết chặt miếng gạc trong tay.
Gỡ vết thương đang rỉ máu của anh, cơ bắp anh co giật, đau đến như vậy mà anh không phát ra một tiếng kêu nào. Cô lại cảm thấy đau lòng, mím chặt khóe môi hồng, mặt nhăn lại, cô cúi đầu xuống, mắt ầng ậng nước “Em thật sự giận anh chết mất…”
Giọng nói nhỏ dần, tủi thân thắt chặt trái tim anh.
Thật ngốc nghếch. Anh là một con quỷ, cô không biết, không thể trở nên tốt như vậy, chết tiệt.
Người đàn ông trầm mặc rất lâu, ánh mắt không có bất cứ một tia mờ ám nào, chậm rãi đưa tay lên chạm vào cổ tay hơi run đang xử lý vết thương cho mình.
Vân Khanh cúi đầu, thoạt đầu không để ý đến anh, nhưng sau đó lại đỏ bừng đôi mắt nhìn anh.
Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, đột nhiên hỏi ngẩn ngơ “Nhiều năm trước, khi Cố Trạm Vũ làm em tức giận, em trông như thế nào? Lúc đó tình cảm của hai người như thế nào? Là thanh mai trúc mà à? Vân Khanh, hãy nói cho anh biết.”
Vân Khanh sững sờ chớp mắt, có chút cho rằng bản thân đã nghe lầm.
Anh ấy thật sự đã say không còn biết gì nữa sao?
Tại sao lại hỏi về chuyện của cô và Cố Trạm Vũ, trước đây, chỉ cần nghe thấy cái tên Cố Trạm Vũ là mặt anh tối sầm lại.
Anh ấy chưa bao giờ hỏi về quá khứ của cô và Cố Trạm Vũ. Người kiêu ngạo và kiểm soát như anh, anh có được cô, đối với tất cả những thứ đó đều khinh thường, cũng tràn đầy tự tin.
Tại sao đột nhiên lại hỏi đến?
Vân Khanh nhẹ nhàng gỡ chút băng gạc cuối cùng dính đầy máu, thật khó, cô nhìn mà đau lòng, để thay đổi sự chú ý của anh, cô liếc nhìn anh rồi nói nhỏ “Là anh hỏi đó, anh không được tức giận nhé, như vậy thì em mới nói”
“Rất giống thanh mai trúc mã, cũng có chút giống tiểu thuyết thanh xuân, chàng công tử bột kém cỏi và cô gái nghèo. Năm lớp sáu, em cùng ba chuyển từ quận lỵ đến thành phố S, Ba em được chuyển giao bởi Bộ trưởng Cố, trở thành giáo viên chủ nhiệm trường cấp 3, Cố Trạm Vũ và em đều học ở lớp của ba. Lúc đầu, vô cùng đau đầu, ba em rất tức giận vì anh ta gây sự đánh nhau, hiệu trưởng giống như Phật cái gì cũng không quản đến, có một lần ba em bị Cố Trạm Vũ nhốt trong nhà vệ sinh cả đêm. Ngày hôm sau, để trả thù, em đã đổ một tô mì lên người anh ấy, khiến anh ấy xấu hổ trước mặt hoa khôi của trường . Hoa khôi là Lý Chỉ Nhã. Mối duyên của anh ấy và em kết thành như thế nào, em bị phạt rất thê thảm đến nỗi không thể đọc được sách, nhưng một ngày sau khi ba em và ba anh ấy gặp nhau để nói chuyện, em không hiểu sao bị cử đi, chuyển đến nhà của anh ấy, muốn em giúp đỡ anh ấy trong học tập, bên anh ấy cả ngày, Bộ trưởng Cố cũng đưa tiền tiêu vặt của anh ấy cho em quản. Lúc đầu, anh ấy luôn lén lút đánh em, tìm người sỉ nhục em, không cho em ăn cơm ở nhà anh ấy, rất xấu xa, anh ấy cùng Lý Chỉ Nhã hẹn hò đến tận nửa đêm làm em giữa đêm phải đứng trong tuyết… Em cũng bướng bỉnh, cũng không chịu thua, em đã phá đám anh ấy, nói cho mẹ anh ấy biết về mối tình đầu của anh ấy. Chỉ cần anh ấy đi vụng trộm, em luôn có cách khiến anh ấy bị ba đánh, giống như là kỳ phùng địch thủ. Tới sau này cũng không biết thay đổi như thế nào nữa, anh ấy bắt đầu đối xử tốt với em, anh ấy không quen, em cũng không được tự nhiên. Sau đó em mới biết anh ấy đột nhiên chia tay với Lý Chỉ Nhã, cũng không còn tán tỉnh các cô gái trong và ngoài trường nữa. Em vẫn nhớ vào đêm Giáng sinh, anh ấy lừa em đến rạp chiếu phim, xem phim kinh dị, còn là vị trí hàng ghế đầu, em sợ đến mức anh ấy phải ôm em, và ngay trong đêm đó anh ấy đã tỏ tình với em rằng anh ấy thích em”