“Năm đó, anh em chúng tôi không liên lạc được với cậu. Cậu đã biến mất không dấu vết. Sau đó, tôi đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, bảo tôi đi Mỹ, nói là chỉ mình tôi mới có thể cứu được cậu.”
“Bây giờ nghĩ lại thì người gọi cuộc điện thoại đó chắc chắn có liên quan đến Thiên Dạ.”
“Tôi vội vàng đi Mỹ. Với sự hỗ trợ của phía cảnh sát thì tôi đã tìm thấy cậu. Lúc đó cậu...”
“Tôi hoàn toàn không nhận ra.” Tần Luật cau chặt mày, nhớ lại cảnh tượng năm đó, nỗi sợ hãi vẫn hằn sâu trong lòng.
“Có lẽ do năm đó cậu chịu đả kích quá lớn, tinh thần cũng như mọi mặt đều suy sụp nghiêm trọng. Việc cậu lưu lạc ở Mỹ lại là một đòn giáng nặng nề hơn. Cậu xuất hiện nhân cách thứ hai.”
Mắt Lục Mặc Trầm run lên dữ dội.
Tần Luật tiếp tục kể một cách vô cùng khó khăn, “Đó là một con người hoàn toàn khác của cậu, tàn bạo và không có tính người, khát máu và máu lạnh, rất nguy hiểm và bạo lực. Đó là tất cả những gì mà mặt tối của cậu thể hiện ra ngoài, đã thoát khỏi thân thể cậu, khiến cậu thất vọng với tất cả những gì đã xảy ra, muốn trả thù xã hội và phá hủy mọi thứ theo cảm xúc điên cuồng tột độ.”
“Tôi không biết cậu đã gặp Vân Khanh bằng cách nào. Thông qua những lần trò chuyện với nhân cách khác của cậu, tôi lờ mờ nhận ra bản thân cậu đã quen biết cô ấy từ trước. Hai người từng thân thiết nhau. Sau khi bộc phát nhân cách thứ hai, chính nó đã ngăn cản việc cơ thể cậu được cứu chữa. Nó cho rằng chính sự xuất hiện của người phụ nữ đó đã ngăn cản kế hoạch hủy diệt của cậu. Cho nên, cậu đã cưỡng hiếp Vân Khanh.”
Lục Mặc Trầm đưa tay lên ôm đầu vô cùng đau đớn, có vài mảnh ảnh vụn nhỏ rơi ra.
Cưỡng hiếp... ...
Năm đó cô ấy đi du học, tính tình tốt bụng, khao khát hướng đến tương lai. Năm đó, cô ấy mới 20 tuổi, một cô gái rất nhỏ tuổi, rất ngây thơ.
Sao anh có thể...
Trong những đoạn clip nhấp nháy, sáng tối đan xen, có tiếng khóc xé lòng của cô.
Lục Mặc Trầm lấy hai tay ôm chặt đầu, người run lên, chậm rãi ngồi sụp xuống.
Sau khi chiếm được Vân Khanh, nó đã thị uy với nhân cách thật của cậu, khiến cậu đau khổ. Sau đó liên tục trút giận, hành hạ và khống chế cô ấy. Tôi đoán là trong lòng nó vẫn còn Thiên Dạ, thậm chí hận đến tột cùng. Có thể Vân Khanh đã bị tra tấn và đối xử như người thay thế của Thiên Dạ...”
Giọng nói của Tần Luật khàn khàn, “Tôi nghĩ, những điều đó đã làm tổn thương Vân Khanh một cách sâu sắc nhất, khó có thể cứu vãn nhất.”
Lục Mặc Trầm dần dần mất đi biểu cảm, hai mắt đỏ rực, không nói được gì.
“Vân Khanh có lẽ muốn bỏ trốn vô số lần. Nó liền nhốt cô ấy lại. Nhân cách thật của cậu càng ngày càng trống rỗng, bị nó dần dần khống chế. Số lần nhân cách thật xuất hiện ngày càng ít đi. Có thể nghĩ là mỗi lần cậu xuất hiện là mỗi lần Vân Khanh cảm nhận được một sự cứu giúp mong manh. Tuy nhiên, cụ thể như thế nào thì tôi không biết. Cô ấy bị sảy thai một lần. Sau đó bị nó hiếp đến có thai thêm một lần nữa.”
Sảy thai... ...
Anh từng hại cô sảy thai.
Lục Mặc Trầm đưa tay ôm chặt lồng ngực, hít từng hơi thật sâu, máu đông cứng lại.
Nỗi đau như vắt khô từng giọt máu. Anh cảm nhận được cô đang gào thét, khóc lóc và đau đớn.
Anh cảm nhận được.
Anh nhắm chặt hai mắt.
“Chắc chắn lúc đó Thiên Dạ đã xúi giục anh, lợi dụng sự phẫn nộ để tiếp tay cho vụ lạm dụng. Tuy nhiên, bây giờ tôi mới hiểu.Có lẽ hành động tàn ác của nó lúc đó ngày càng trở nên nguy hiểm và mất kiểm soát, Thiên Dạ chắc chắn cũng không ngờ được sự nguy hiểm của nó. Cô ta vốn dĩ muốn nó thay thế cậu, khiến nhân cách thật của cậu biến mất. Sau đó phát hiện mất kiểm soát nên mới tìm tôi, bảo tôi qua đó.”