Mặc dù Vân Khanh không phải bác sĩ phụ khoa nhưng những kiến thức này cô cũng biết.
Trong giây lát, trái tim cô như bị ai bóp nghẹt, cô lật đến trang cuối cùng, tên bệnh nhân: Vân Khanh.
Đúng là tên cô.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông dáng vẻ nghiêm túc trước mặt, ánh mắt kiên định của anh làm cho cô hoảng loạn, cô lắc đầu: “Em làm kiểm tra phụ khoa định kì! Em đâu có làm xét nghiệm cổ tử cung…”
“Anh đã nói với chủ nhiệm khoa để bà ấy làm cho em, mục đích là giám định vết thương cũ ở cổ tử cung.” Lục Mặc Trầm bình tĩnh nói.
Cô vẫn lắc đầu: “Sao anh lại lén lút sắp xếp làm cái này? Không… Đây có thể không phải là kết quả kiểm tra của em, có thể nhầm người rồi, hoặc bác sĩ đưa kết quả giả…”
Lục Mặc Trầm nhíu mày, hiểu được phản ứng lúc này của cô.
Anh quay đầu lại, ra hiệu với A Quan.
A Quan ra ngoài, sau đó mời chủ nhiệm khoa hôm đó làm xét nghiệm đến.
Vân Khanh hoảng hốt, nhìn vị bác sĩ trung niên đi tới, vừa vào đã nói với Vân Khanh: “Cô gái, xét nghiệm của tôi hoàn toàn chính xác. Cổ tử cung của cô không tròn, có vết rách. Vết rách đó chỉ xuất hiện sau khi sinh con. Nếu ai chưa sinh con thì cổ tử cung sẽ tròn, trơn nhẵn và nhỏ.”
A Quan mời bác sĩ ra ngoài.
Lục Mặc Trầm yên lặng đứng đó, nghiêm nghị nhìn Vân Khanh.
Vân Khanh trầm mặc một hồi, hô hấp dần dần run lên, bỗng nhiên ném tờ giấy kia xuống đất.
Như thể đó là một điều gì đó rất đáng sợ, cô lùi về phía sau.
Lục Mặc Trầm đi tới, ôm lấy thân thể lạnh lẽo của cô, nghe thấy cô không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào có chuyện em đã từng sinh con. Lục Mặc Trầm, em đã trao cho anh lần đầu tiên của mình, em cũng không biết chuyện này là như thế nào…”
“Vân Khanh.” Anh trấn tĩnh cô.
Anh ôm lấy gương mặt run lên của cô, nhẹ nhàng xoa chiếc cổ tái nhợt, động mạch dưới cổ đập liên hồi.
Anh nhìn cô chăm chú: “Kết quả kiểm tra này không còn nghi ngờ gì nữa, có một vết sẹo ở bụng em, em nói là phẫu thuật. Anh đã hỏi A Luật rồi, A Luật nói nếu khó sinh thì sẽ rạch một đường như vậy. Điều này có thể giải thích tại sao em lại có cả vết sẹo lẫn vết thương ở cổ tử cung. Có lẽ là em khó sinh, đứa thứ nhất sinh thường nhưng đứa thứ hai gặp phải tình huống khẩn cấp, thế nên phải cho em sinh mổ.”
Một sinh thường, một sinh mổ… Hai đứa?
Vân Khanh đột nhiên lạnh cả người, gạt tay anh ra, cảm thấy vô cùng kích động: “Cái gì mà sinh mổ sinh thường? Đây là vết sẹo em mổ ruột thừa! Gia Ngọc đã chứng minh rồi, mấy năm gần đây thỉnh thoảng em bị đau dạ dày do di chứng của cuộc phẫu thuật đó chứ không phải vết sẹo do sinh mổ. Trước đây em đã giải thích cho Cố Trạm Vũ rồi nhưng anh ta không tin, hôm nay, hôm nay…”
Cô ôm lấy đầu.
Lục Mặc Trầm gỡ tay cô ra, lôi trong túi ra một tờ giấy khác.
Hơi nhăn, bởi vì đã từng bị Vân Thừa Thư làm cho nhàu nhĩ một lần.
Anh đưa cho cô, nhìn cô đau khổ anh cũng không sung sướng gì, nhưng vẫn đưa cho cô xem, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, em nhìn tờ giấy này đi, em phải chấp nhận sự thật.”
Vân Khanh bị anh ép mở mắt, nhìn chằm chằm kết quả giám định, cô trợn tròn mắt nhìn tên ba người kiểm tra.
Cô đã nhìn thấy…
“Không, không thể nào… Em… Em không tin, em làm sao có thể… Thập Tam Thập Tứ, ôi trời ơi, không thể nào, em…”
Cô run rẩy, nói không rõ câu, hai mắt đỏ như máu.
Cô vội vàng lắc đầu, nghi ngờ cả thế giới.
Cô nhìn anh, ánh mắt anh luôn bình tĩnh và lạnh lùng, anh dành cho cô sự khẳng định chắc chắn, hoàn toàn chắc chắn.