Còn cô ở lại nhà hàng.
Chờ đợi.
Một lúc sau, Cố Trạm Vũ đi ra, sắc mặt u ám đi vào toilet.
Vân Khanh đuổi theo, ở cửa gọi một tiếng: “Cố Trạm Vũ.”
Cố Trạm Vũ hơi mất tập trung, nghe thấy tiếng cô thì ngạc nhiên quay đầu lại, thấy cô thì hơi nhíu mày: “Khanh Khanh?”
“Sao em lại ở đây?” Anh ta mím môi.
Vân Khanh lời ít ý nhiều: “Tôi có việc muốn hỏi anh, anh cứ làm việc của anh đi, ba giờ tôi chờ anh ở quán cà phê đối diện.”
Nói xong, cô bước vào thang máy.
Loading...
Ánh mắt Cố Trạm Vũ sâu thẳm, dần dần lóe lên một tia sáng.
Anh ta xoay người trở lại phòng.
Vân Khanh chọn một vị trí hẻo lánh trong quán cà phê, mười phút sau, Cố Trạm Vũ xuống.
Cô hơi nhíu mày, nhưng cũng không tiện nói gì.
Người đàn ông ngồi đối diện cô, mặc một bộ vest màu xám, trông gầy hơn một chút.
Vân Khanh bỏ qua ánh mắt đó, lẳng lặng nói: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn biết một chuyện.”
Cố Trạm Vũ cười khổ: “Anh biết… Nếu không có chuyện gì thì em sẽ không bao giờ tìm anh. Nhưng anh vẫn muốn giải thích, có lẽ em đã nghe được chuyện gì trong phòng, đó là bọn họ tự quyết định! Anh sẽ không lấy Quý Chỉ Nhã, anh biết em ghê tởm cô ta.”
Vân Khanh lắc đầu: “Anh đưa ra bất cứ quyết định gì tôi đều không muốn có liên quan đến cô.”
Câu trả lời nhẹ nhàng như thế.
Tình cảm bắt đầu từ thời trung học, năm năm hành hạ dằn vặt nhau, cuối cùng lại đánh không lại một Lục Mặc Trầm.
Anh ta nghe nói ở trong một bữa tiệc, cô vì Lục Mặc Trầm mà nổi cơn ghen, hôn anh trước mặt mọi người.
Bàn tay đặt trên đùi của Cố Trạm Vũ siết chặt lại, sau khi mất đi anh ta mới cảm thấy đau đớn thế nào. Lúc đó tại sao lại ghét bỏ cô? Tại sao không thể gạt những điều đó sang một bên? Tại sao không thể nhẹ nhàng giữ cô lại?
Nếu biết thế đã không làm, nhưng bây giờ cô đã ở phía đối diện.
Vân Khanh vào thẳng vấn đề: “Đúng là tôi ghê tởm Quý Chỉ Nhã, nhất là khi tôi biết được rất có thể sáu năm trước tôi đã bị cô ta tính kế, tôi cảm thấy hận cô ta vô cùng.”
“Em, em phát hiện ra rồi?” Sắc mặt Cố Trạm Vũ biến đổi, cuối cùng cười mỉa mai: “Cuối cùng em cũng phát hiện ra rồi, chuyện của em sáu năm trước, Khanh Khanh…”
Anh ta hơi kích động, vươn tay nắm chặt lấy tay cô: “Đáng lẽ chúng ta đã không biến thành như hôm nay, chúng ta có thể ở bên nhau đến đầu bạc răng long, không có ai chen chân vào! Tất cả đều do người khác tạo ra, Khanh Khanh, thế nên anh rất hối hận, anh hận Lục Mặc Trầm đến thấu xương! Anh không tin em chủ động đi trêu chọc anh ta…”
Vân Khanh vẻ mặt nghiêm túc, cau mày nghe những lời Cố Trạm Vũ nói. Cô đang định ngắt lời anh ta để anh ta nói lại từ đầu.
Bỗng nhiên đỉnh đầu cô tối sầm lại.
Vân Khanh ngẩng đầu lên, sững sờ.
Cố Trạm Vũ ngước mắt lên, nhìn thấy thân hình cao lớn và nghiêm nghị của người đàn ông kia thì ánh mắt đầy hung ác nham hiểm, đứng bật dậy: “Anh tới đúng lúc lắm, Lục Mặc Trầm, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Lục Mặc Trầm mặt không cảm xúc, lạnh lùng nhìn Vân Khanh.
Vân Khanh gọi Cố Trạm Vũ: “Cố Trạm Vũ, anh đừng manh động…”
Lục Mặc Trầm cụp mắt xuống, nắm lấy cổ tay Vân Khanh.
Vân Khanh bị anh nhấc lên.
Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng: “Em đi theo anh.”
Giọng nói lạnh đến phát run.
Vân Khanh nhìn mấy người vệ sĩ sau lưng anh, từ bỏ ý định phản kháng.
Cố Trạm Vũ cũng bước lên nắm lấy tay cô.
Anh bị bị năm người vệ sĩ chặn lại.
A Quan ở ngoài, nhanh chóng mở cửa xe.
Ngoài trời ánh nắng như thiêu đốt, Vân Khanh nhất thời không nhìn rõ mặt người đàn ông bên cạnh, chỉ cảm thấy cả người anh như tảng băng, không dám lại gần.
Cô bị anh giữ chặt, đưa lên xe.
…