Cô hỏi không quá cụ thể.
Lục Mặc Trầm suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm: “Sau này anh sẽ nói cho em biết anh đang làm gì, lúc này bên cạnh anh không có người phụ nữ nào, em đừng suy nghĩ lung tung, nhé!”
Vân Khanh nhếch miệng cười, bị anh phát hiện rồi.
Cô cũng không xấu hổ, anh nên báo cáo hành tung cho cô.
Hai người im lặng một lúc, lắng nghe tiếng hít thở của nhau qua điện thoại. Vân Khanh ủ rũ, không biết nói với anh thế nào về email của Ofina sáng nay.
Bên kia, A Quan thấp giọng nói câu gì đó.
Lục Mặc Trầm nói với cô: “Anh có việc, cúp máy trước đây.”
Vân Khanh vâng một tiếng, không thể làm gì khác.
Loading...
Cô nhìn chằm chằm điện thoại, không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cô cảm giác anh có việc.
Trong lòng cô cũng đang có chuyện.
Anh có cảm nhận được không?
Lục Mặc Trầm cúp điện thoại, cau mày xuống xe, một tay cài cúc áo khoác, vừa đi vừa nói với A Quan: “Hình như cô ấy có chuyện gì, giọng nói không hoạt bát lắm.”
“Vân tiểu thư sao?” A Quan đoán: “Có phải là Vân tiểu thư biết bạn gái trước của anh, Thiên Dạ…”
Ánh mắt Lục Mặc Trầm trở nên sắc bén.
A Quan im miệng, cảm thấy mình không nên nói bậy, không nên đoán mò suy nghĩ của chủ tịch.
Gạt Vân tiểu thư sao?
A Quan nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Vân tiểu thư có lẽ là đang đến kỳ nên tâm trạng không được ổn lắm.”
“Không phải.” Lục Mặc Trầm cau mày: “Điều tra thông tin liên lạc gần đây của cô ấy, cả hành tung hôm nay nữa, đừng để cô ấy đi gặp Quý Chỉ Nhã.”
“Vâng. Nhưng ngài đã yêu cầu chủ nhiệm khoa tự mình khám cho Vân tiểu thư rồi mà, làm sao…” A Quan không hiểu.
Lục Mặc Trầm trầm ngâm: “Sợ bọn họ đổi trắng thay đen.”
Hai người bước vào trung tâm trị liệu, chuyên gia tâm lý đang đợi sẵn bên trong.
Nhìn thấy người đàn ông tiến vào, phong thái hiên ngang, ánh mắt sắc bén, chuyên gia nói: “Vị bệnh nhân này, anh không dễ dàng bị thôi miên.”
Lục Mặc Trầm nằm xuống ghế, nhắm mắt lại: “Không dễ bị thôi miên thì ông cũng phải thôi miên. Tôi muốn kiểm tra xem có phải tôi bị phong tỏa trí nhớ hay không, làm đi.”
…
Ngày hôm sau, Vân Khinh đến đón bọn trẻ đi ăn cơm.
Hai ngày nay Lục Mặc Trầm bộn bề công việc, thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Hai đứa nhỏ dính lấy cô.
“Đây, lão Lục đưa cho con cái này, bảo con đưa cho Tiểu Vân Vân. Cha nói dẫn hai đứa phàm ăn chúng con đi ăn uống tốn kém lắm.” Thập Tứ lôi trong cặp sách ra một cái thẻ.
Vân Khanh khẽ giật mình, nhìn chằm chằm chiếc thẻ đen trong tay, bỗng nhiên cảm giác mình được bao nuôi.
“Cái này muốn quẹt bao nhiêu thì quẹt à?” Cô hỏi.
Thập Tam kiêu ngạo gật đầu: “Tất nhiên rồi! Cha có nhiều tiền lắm! Tiểu Vân Vân, dì cứ thoải mái quẹt đi, uống ăn muốn uống gì cũng được!”
“Được, vậy dì sẽ mua một đống giày dép đồ trang điểm các thứ, cố gắng hết sức để cha các con phá sản.”
Hai bánh bao nhỏ: …
Vân Khanh mỉm cười nhìn hai đứa trẻ, chắc là bị cô dọa ngốc rồi, cô nắm tay hai đứa dắt vào một nhà hàng kiểu Hong Kong.
Cô ném chiếc thẻ đen vào trong túi, hôm nay chỉ muốn Lục Mặc Trầm bù chút thiếu sót.
Tiền bạc làm tổn thương tình cảm, anh lại còn đưa cô.
Trong phòng, Vân Khanh gọi bánh và đồ ăn cho bọn trẻ, sau đó cô đi toilet, nhờ người phục vụ để ý hai đứa một chút.
Vân Khanh đi về phía cuối hành lang.
Đến phòng thứ ba, cửa mở hé, cô vốn không định dừng bước.
Nhưng khi nhìn thoáng qua người ngồi bên trong thì cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn sang.