Lục Mặc Trầm nghiêm túc học hỏi, khẽ buông tay ra, đắp thêm chăn cho cô: “Anh đi nấu trà gừng.”
Vân Khanh gật đầu, nghĩ đến chuyện gì đó lại xấu hổ nói: “Ừm… Anh có thể gọi điện cho A Quan, bảo anh ấy mua giúp em một gói băng vệ sinh có cánh không? Loại ban đêm.”
Lục Mặc Trầm sửng sốt một chút, sau đó lập tức hiểu ra, phụ nữ đến kì cần dùng cái đó.
Anh quay đầu gọi điện thoại cho A Quan, nhưng cũng không đóng cửa, đề phòng cô gọi anh mà anh không nghe thấy.
Gừng cắt lát mỏng, ngón tay thon dài nhặt cho vào nồi, thêm chút nước.
Nấu bảy tám phút rồi mà A Quan vẫn chưa về.
Có một siêu thị ngay bên ngoài siêu thị!
Lục Mặc Trầm lại gọi điện lần nữa.
Loading...
A Quan bên kia vô cùng đau khổ: “Lục tổng, tôi tìm lâu lắm rồi mà cũng không tìm thấy băng vệ sinh có cánh, toàn thấy không cánh thôi, có loại ghi dùng ban đêm, nhưng mà tôi sợ không phải loại Vân tiểu thư muốn mua!”
Lục Mặc Trầm: “…”
Tức giận rống lên: “Có mỗi chuyện đấy mà cũng không làm xong, ông đây cần cậu làm gì nữa? Không biết đi hỏi nhân viên bán hàng à?”
“Nhưng mà người bán hàng ca đêm ở đây là đàn ông, cậu ta còn không phân biệt được như tôi.”
“… Vậy cậu xem chú thích.”
A Quan cầm lấy từng loại một: “Cái túi to màu tím này có một đôi tai nhỏ, loại màu xanh lá cây này thì lại thẳng, có các độ dài là 22, 24, 29, 30, 35, chọn loại nào bây giờ ạ?”
Người nào đó bực bội hét lên: “Cái gì mà có tai với cả thẳng chứ? Lại còn độ dài có gì khác nhau? Phiền chết đi được!”
“Thấy chưa, anh cũng có hiểu đâu.”
“…”
Lục Mặc Trầm đen mặt, quay đầu lấy máy tính bảng lên mạng tra, vừa gõ ba từ băng vệ sinh thì có một giọng phụ nữ vang lên trên lầu: “Bảo anh ấy mua loại 35cm, loại có hai lỗ tai là được.”
Lục Mặc Trầm: “…”
Gương mặt đờ đẫn.
Vân Khanh nấp ở trong chăn, không dám cười thành tiếng.
Nhưng mà nghe hai người đàn ông thảo luận về băng vệ sinh đúng là buồn cười.
Hóa ra anh cũng không phải vạn năng, chuyện của phụ nữ anh cũng không hiểu được.
Uống xong trà gừng và đường đỏ, Vân Khanh cũng đỡ đau hơn một chút, nhưng hình như cô phát sốt.
Lục Mặc Trầm ảo não: “hay là gọi bác sĩ?”
Vân Khanh lắc đầu: “Bây giờ là nửa đêm rồi, em chỉ bị cảm một chút thôi, chờ vã mồ hôi là được.”
Anh lại gần, thân thể cường tráng ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên tóc mai cô: “Anh ôm em thì em có dễ chịu hơn không?”
Vân Khanh bật cười: “Anh chính là tiên đan thần dược… A, đừng sờ bụng.”
Anh không thể làm gì khác là rời tay đi, không nhúc nhích.
Một lúc sau, anh vươn tay chạm vào chiếc khóa sau lưng Vân Khanh, dễ dàng cởi ra, Vân Khanh sợ hãi co người lại.
Anh thấp giọng nói: “Lúc nãy em ở phòng tiệc nói ngoài đôi giày đó thì cái khóa nào anh cởi cũng linh hoạt, bây giờ anh chứng minh một chút, đúng là vô cùng linh hoạt.
Không biết xấu hổ.
Vân Khanh miễn cưỡng, hôn hấp càng ngày càng nóng. Cô chớp mắt hỏi: “Các cục cưng đâu?”
“Ở Thẩm gia, Thẩm lão gia yêu thích quá nên nhất định không chịu thả người.”
Vân Khanh khẽ cười, dán lên bộ ngực anh: “Em cũng thích.”
Trong bóng tối, anh chậm rãi cúi đầu hôn lên mặt cô, sau đó ôm chặt lấy cô: “Thích ai?”
“Thích bọn trẻ.”
“Thế cha của bọn trẻ thì sao?”
“Không thích.”
“Muốn ăn đòn à?” Anh nói thế nhưng một chút sức lực cũng không dám dùng: “Nói cái gì dễ nghe một chút, đêm còn dài, không dùng thân thể hầu hạ được thì có thể dùng miệng mà, dỗ ngon dỗ ngọt ông đây một chút thì em chết à?”
Vân Khanh nhắm mắt lại: “Em vẫn chưa quên hai ngày trước anh đối xử lạnh nhạt với em thế nào đâu. Bây giờ em cũng sẽ lạnh nhạt với anh, cho anh biết cảm giác đó thế nào.”