Lục Mặc Trầm mặt đen như đít nồi, kéo dây tua rua của đôi giày, tức giận: "Mấy cái thứ rách nát này, đồ của phụ nữ các em thật là phiền phức."
"..." Mất mặt thì đổ lỗi cho đôi giày.
Cũng không biết chính mình ngốc đến mức nào, chân tay thô kệch vụng về, một người đàn ông lỗ mãng.
Nhưng mà, nếu như anh quen thuộc mấy việc này thì đúng là đáng sợ thật.
Vân Khanh nhịn cười, ngồi xổm xuống cài chiếc nút mà anh sắp dứt đứt, nhẹ nhàng một cái đã cài được.
Lục Mặc Trầm nhíu mày.
Vân Khanh thản nhiên lẩm bẩm một câu: "Cởi mấy cái cúc khác thì anh linh hoạt lắm cơ mà?"
Ban đầu Lục Mặc Trầm còn chưa phản ứng kịp, nhưng ngay giây tiếp theo anh đã hiểu rõ, ánh mắt tối sầm lại muốn nhìn cô.
Vân Khanh xấu hổ, hối hận vì mình vừa nói câu đó, lập tức đứng lên.
Cô xoay người bước ra ngoài: "Em đi rửa mặt..."
Lục Mặc Trầm không đuổi theo, nhìn thấy khóa áo lót của cô lấp ló dưới chiếc váy lệch vai thì ánh mắt dần tối sầm lại, cả người nóng rực.
"Tiểu Vân Vân, đừng đi, cô xem cái chuyện đi châu Phi của tôi đi, cô nhất định phải giúp tôi cầu xin với Lục lão nhị đấy!" Trong phòng, Thẩm Thanh Dự không ngừng kêu gào.
Vân Khanh dừng lại một chút, khẽ cong môi, cô không quan tâm.
"Tôi vẫn đang lo liệu chuyện ly hôn của chị em tốt của cô đấy! Tôi không thể đi châu Phi được đâu, a a a!"
Lục Mặc Trầm quay vào trong, liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Dự một cái.
Thẩm Thanh Dự lập tức rụt cổ lại, giả vờ câm điếc.
" A Quan, cậu đi xem một chút."
A Quan nhận lệnh, đi ra cửa.
Lục Mặc Trầm nhận điếu thuốc Thẩm Thanh Diệp đưa sang, quét mắt nhìn một vòng hội trường: "Mọi chuyện ổn rồi chứ?"
"Bọn tôi làm việc mà cậu còn không yên tâm à? Nhưng mà tiền làm thêm giờ hôm nay hơi cao đấy nhé."
Lục Mặc Trầm cong môi: "Lần sau đánh bài tôi sẽ bổ túc cho các cậu."
Mấy người đàn ông đi về phía cửa chính, Thẩm Thanh Diệp đi lấy xe, Lục Mặc Trầm quay sang nhìn Tần Luật: "Mấy hôm trước uống rượu... Cậu ổn chứ? Hôm nay không định để cậu đến đây."
Lời nói rất bình thường, nhưng ý tứ xin lỗi rất rõ ràng.
Tần Luật khẽ phất tay, hơi nhíu mày: "Lo lắng cho cậu nên đến xem một chút, cậu đã quen với tác phong quân đội quá rồi, ai không nghe lời thì cứng rắn quản lý, tác phong này không đặt trên người phụ nữ được đâu."
Lục Mặc Trầm phủi tàn thuốc, khẽ cười: "Nhưng rốt cuộc tối nay cũng thu phục được rồi."
Nhìn thấy đuôi mày khóe mắt của anh đều là ý cười thoải mái, Tần Luật nhìn sang nơi khác, thấp giọng nói: "Mặc Trầm, mỗi bước đi của cậu đều muốn trói cô ấy lại bên mình sao? Cậu định giải quyết những chuyện tiếp theo như thế nào? Cậu với cô ấy dây dưa với nhau bao nhiêu lâu, trái tim cô ấy thuộc về cậu, vậy thì trái tim cậu cũng phải thuộc về cô ấy thì mới công bằng. Nhưng tôi biết cậu..."
Tần Luật không nói nữa, nhìn Lục Mặc Trầm.