Đoạn Vũ cầm lấy chiếc nơ người đàn ông cởi ra, khẽ nắm trong tay, trong lòng cảm thấy vô cùng thân thiết, cùng người đàn ông đi một vòng.
Vân Khanh đứng dựa vào cây cột, cứ thế nhìn.
Nửa sau của bữa tiệc là tiệc đứng.
Vân Khanh bắt đầu ăn đồ ngọt.
Thẩm Thanh Dự nhìn cô ăn hết chiếc bánh này đến chiếc khác, ăn vô cùng chăm chú, cũng không thèm ngẩng đầu nhìn anh hai.
Dường như không thể hiểu được rốt cuộc cô đến đây làm gì?
Chẳng lẽ không định phá đám gì sao?
Uống rượu rồi nhìn cả một buổi tối, chẳng lẽ không định làm gì sao?
Thẩm Thanh Diệp cũng ngáp dài chờ đợi.
Tay của Đoạn Vũ và Lục Mặc Trầm càng ngày càng gần, cuối cùng, bởi vì phải nói chuyện với một đôi vợ chồng mà Lục Mặc Trầm cầm tay Đoạn Vũ khoác lên cánh tay mình.
Đoạn Vũ đỏ bừng mặt, lo lắng suýt nữa ngã nhào.
Bàn tay to lớn của người đàn ông kéo cô ta dậy.
Ngón tay ấm áp cầm lấy cánh tay cô ta, Đoạn Vũ thấy đôi vợ chồng kia đi ra, trong nháy mắt không biết lấy đâu ra dũng khí mà tham luyến ngẩng đầu nhìn gương mặt người đàn ông, giọng nói hơi run: "Lục tổng..."
Người đàn ông cúi đầu xoay ly rượu, ánh mắt sâu thẳm, làm người ta có cảm giác chết lặng.
"Hả?" Giọng nói hờ hững của anh vang lên, cùng chút men rượu nghe rất dịu dàng.
Sự dũng cảm trong lòng Đoạn Vũ như được tái sinh, từ trước đến nay cô ta chưa từng dám nhìn anh nhiều như thế.
Cô ta khẽ cắn môi, có lẽ do hôm nay cô ta uống rượu, cũng có lẽ bị sự mê luyến lấn át, cô ta khẽ thì thầm: "Lục tổng, em cảm giác như mình đang nằm mơ. Nếu như tối nay không nói thì em không biết bao giờ mình mới có thể nói ra được. Em muốn nói cho anh biết, em luôn yêu anh, trước đây em đã từng làm việc ở phòng khám vì anh, sau đó lại liều mạng bước vào Thịnh Thế, cuối cùng cách anh ngày càng gần. Cơm trưa mà anh ăn là do em làm. Em thích anh, yêu anh! Cảm ơn anh cuối cùng cũng đã thấy được em..."
Đột nhiên, Đoạn Vũ cảm thấy một cơn gió nhẹ lướt qua mặt, lưu lại một sự ớn lạnh.
Cô ta mờ mịt xoay người lại, thấy rõ người đến là ai.
"Bác... Bác sĩ Vân..." Đoạn Vũ hoảng hốt, há hốc miệng.
Vân Khanh không thèm nhìn cô ta mà nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông dường như cũng biết cô đến gần, nhướn mày không hề ngạc nhiên, ánh mắt đen như mực cũng nhanh chóng nhìn lại cô.
Vân Khanh mỉm cười với anh ta, sau đó đi lại gần, cầm lý rượu trong tay hất thẳng lên mặt anh.
"Cô..." Đoạn Vũ kêu lên.
Tiếng động làm mọi người xung quanh xôn xao.
Người đàn ông nhắm mắt lại, sau đó mở ra nhìn cô.
Vân Khanh túm cà vạt của anh kéo lại, sau đó ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Nói đúng hơn là lạnh lùng gặm nhấm.
Mọi người lập tức sôi sục, tiếng bàn tán vang lên không dứt.
Người đàn ông không mở miệng, cũng không mím chặt lại, cứ để Vân Khanh tùy ý. Cô nhắm mắt lại, kiễng chân lên, nụ hôn càng sâu.
Sau đó cố gắng đưa đầu lưỡi vào.
Mọi người xung quanh sững sờ.
Lục Mặc Trầm nheo mắt, ngậm lấy môi cô.
Vân Khanh thấy thế thì giật lấy cà vạt của anh, sau đó đẩy anh ra.
Cô thở hổn hển, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, sau đó quay sang cười với Đoạn Vũ đang ngẩn người bên cạnh: "Cụ thể như vậy rồi mà sao cô vẫn chưa đi? Em gái à, để tôi nói thẳng cho cô biết, gã tra nam này không phải đối tượng tỏ tình của cô đâu, bởi vì sao? Bởi vì anh ấy là người đàn ông của tôi, tôi là người phụ nữ của anh ấy, hiểu chưa?"