Bên trong hội quán.
Lục Mặc Trầm ném bài ra, tất cả bị đánh ngã.
Mọi người trên bàn kêu rên than khóc.
Anh lại không cảm thấy hào hứng gì, cúi đầu nhìn đồng hồ, sắc mặt u ám: "Tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Thẩm Thanh Dư vội vàng đứng lên ngăn cản người đàn ông cao lớn kia, ngâm nga: "Anh đi hút thuốc hay là định trốn về hả? Bây giờ mới là mấy giờ chứ? Không được đi! Anh hai, đừng nhẹ dạ! Uống chút rượu làm sao say được, không lừa anh, hôm nay em gặp Hạ Thủy Thủy. Con người lạnh lùng vô tình như anh mà sao lại mềm lòng hết lần này đến lần khác như thế? Bây giờ chúng ta dùng chiêu trái tim sắt đá!"
"Nói linh tinh cái gì đấy?" Lục Mặc Trầm không muốn nghe tiếp nữa.
Tất cả các anh em đều nhìn sang bên này, anh không kìm được, lại ngồi xuống: "Tiếp tục chia bài."
...
Bên kia, Tô Gia Ngọc dạy đến tận hơn hai giờ mới rời đi, ngày hôm sau cô ấy vẫn còn phải trực phòng cấp cứu. Vân Khanh vô cùng áy náy, nhanh chóng để Tô Gia Ngọc về.
Dạy đã được khoảng bảy tám mươi phần trăm, khả năng tiếp thu của cô cũng tốt, chắc là không có vấn đề gì.
Vân Khanh cũng nhanh chóng đi ngủ.
Đến hơn bốn giờ, cô bị tiếng đồng hồ báo thức làm giật mình.
Đã đến giờ phải ngâm đậu, cô nhanh chóng đi thay nước và ngâm lại.
Canh ngân nhĩ cũng nên để lửa nhỏ hơn.
Bảy rưỡi cô đến phòng khám, Vân Khanh có lịch hẹn buổi sáng với bệnh nhân.
Sau khi quá trình điều trị kết thúc, cô về Dự Viên đã là mười rưỡi, lôi các nguyên liệu mà hôm qua Tô Gia Ngọc đã cắt giúp cô ra, tự mình cũng lấy thêm một ít.
Bắt đầu nấu ăn.
Thịt ba chỉ xào măng, sườn heo, cá phi lê chua ngọt, bông điên điển xào.
Đến mười một rưỡi thì hoàn thành xong.
Cô không quan tâm phòng bếp bừa bộn, Vân Khanh nhanh chóng đi tắm rồi thay quần áo, lái xe đến tập đoàn Thịnh Thế.
Vừa đứng mười hai giờ.
Bây giờ là giờ nghỉ trưa, sảnh công ty tương đối vắng. Vân Khanh hôm qua khi cùng Thập Tam tới đây đã nhớ rất rõ mật khẩu thang máy chuyên dụng của chủ tịch, cô đi thẳng lên tầng 55.
Đến thẳng văn phòng chủ tịch, gõ cửa.
Cầm hộp cơm trên tay, trái tim cô đập thình thịch, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Không đợi người bên trong trả lời thì một thư kí đã đi tới: "Vị tiểu thư này, sao cô lại lên được đây? Cô có hẹn trước không? Đây là tập đoàn Thịnh Thế, quản lý nghiêm ngặt, những người không có nhiệm vụ thì không thể tùy tiện lên tầng cao nhất!"
Vân Khanh nhìn một chút, chính là người thư kí hôm qua nói đỡ cho Đoạn Vũ.
Cô nhìn bảng tên của cô ta, khẽ nhếch môi: "Chức vụ của cô còn chưa đủ tư cách để nói chuyện với tôi. Bảo chủ tịch của các cô đi ra, tôi chỉ trì hoãn anh ấy năm phút."
"Cô." Nữ thư kí tức giận, lại càng ngăn cản, chế nhạo: "Cô tưởng có thể dễ dàng vào phòng làm việc của chủ tịch sao? Trước đây Hàn tiểu thư muốn đến cũng phải khách khí với chúng tôi một chút. Tôi cho cô biết, chủ tịch không ở đây."
"Vậy thì phiền cô gọi A Quan hoặc thư kí Tống."
"Cũng không ở đây. Mà cô cũng đừng ở ỳ ở chỗ này nữa, thư kí Đoạn của chúng tôi cùng cấp với thư kí Tống, nếu có chuyện gì cô có thể đến tìm cô ấy." Nữ thư kí khịt mũi nói.
Vân Khanh nhướn mày: "Thư kí Đoạn? Đoạn Vũ?"
"Đúng vậy." Nữ thư kí vênh mặt lên: "Đoạn Vũ hôm nay mới được chủ tích thăng chức! Chủ tịch sau khi điều tra về Đoạn Vũ thì đã biết được tất cả những chuyện cô ấy làm, chủ tịch vô cùng cảm động, thế nên đã không hết lời khen ngợi đồng thời thăng chức cho cô ấy. Tối hôm qua chủ tịch đi chơi bài còn gọi cả Đoạn Vũ đi theo! Cô không còn hi vọng gì nữa đâu, bạn gái tiếp theo của chủ tịch nhất định sẽ là Đoạn Vũ!"