Vân Khanh không hé răng, lặng lẽ ngồi uống rượu, hai ly Lyme nuốt xuống bụng, trên gương mặt trắng nõn dần dần ửng hồng, cô liền ghé vào bàn nhìn chằm chằm vào cái ly, “Bên người Lục Mặc Trầm người đẹp đầy rẫy, giờ tớ mới nhận ra anh ta đúng là cao thủ thật.”
“Phụt! Đây là định luật của mấy anh đẹp trai đấy mà, huống hồ anh ta còn là cực phẩm nữa, trong ngoài ngon thế chắc chắn khiến người khác phải điên cuồng, giờ cậu mới không giữ nổi bình tĩnh à? Có phải hơi muộn không vậy?”
Vân Khanh vuốt tóc dài bị xõa ra, vỗ vỗ cái cổ mình tỏ ra buồn bực, “Đúng vậy, đột nhiên tớ nhận ra mình không thể bình tĩnh được. Trước đây cũng có Tống Cẩn Mỹ và Hàn Tuyết Lị nhưng tớ đều không đặt vào mắt, trong lòng sẽ không khó chịu, tuy nhiên hôm nay …… Một hộp cơm tình yêu lại làm tớ bị chặn họng lại. 90% nữ giới độc thân trong công ty của anh ta đều yêu thầm anh ta. Còn có một cô gái thì ở nhà lặng lẽ nấu cơm trưa cho anh ta, đúng là tận tâm tận lực thật, tớ thì không làm được như vậy…..tớ sẽ không nấu cơm.”
Hạ Thủy Thủy và Tô Gia Ngọc giật mình, hai người đều biết được lý do vì sao rồi.
Tô Gia Ngọc lắc đầu, bật cười, “Khanh Khanh, nếu phụ nữ đều so sánh dựa theo tiêu chuẩn này thì đàn ông bọn họ dễ như trở bàn tay rồi. Điểm nổi bật của cô ta thì cậu không nổi, còn điểm nổi bật của cậu thì sao? Cô ta biết nấu ăn thì cậu còn có thể nghiên cứu chuyển đổi gen của đồ ăn kia mà, cô ta có làm được như cậu không? Cô ta có chỗ nổi bật thì cậu cũng có? Cô ta biết nấu ăn còn cậu lại có thể nghiên cứu chuyển gen đồ ăn nữa đấy, cô ta có làm được không? Cậu kinh doanh thành công một phòng khám, chữa bệnh cứu người, chuyên môn vững vàng, cô ta có làm được không? Mỗi người đều có sở trường của riêng mình, cứ nhìn chằm chằm vào sở thích của đám đàn ông làm cái gì? Mà lẽ nào thực tế không thể chứng minh được Lục Mặc Trầm bị cậu ăn gắt gao à, đối phương biết nấu cơm thì thế nào?”
“Bị tớ ăn gắt gao á?” Vân Khanh siết chặt ngón tay, “Anh tay chỉ mê cơ thể của tớ thì đúng hơn, từ lúc bắt đầu không phải là mục đích đó à? Nếu anh ta một lòng với tớ thì tại sao còn đặt một cô gái biết nấu ăn biết chăm sóc ở bên cạnh mình, tớ không tin anh ta không biết ý của Đoạn Vũ, anh ta hiểu rõ mọi người trong lòng bàn tay thì liệu có ai giấu giếm tâm tư của mình với anh ta được? Nhưng anh ta hưởng thụ sự ngưỡng mộ của họ hay là hưởng thụ phần đồ ăn ngon miệng, không biết chủ động từ chối à? Ba tháng trời ăn cơm như vậy, còn muốn nuôi cho ăn ngon hơn, còn thưởng thức cà phê mà cô ta pha nữa!”
Càng tiếp tục nói thì càng giống như do cồn chỉ đạo rồi, càng ngày càng tức, cô bóp chặt ly rượu trong tay, “Đã có cô gái tốt như vậy xếp ở bên người rồi sao còn đến gây chuyện với tớ làm gì? Buộc chặt tớ không bỏ, muốn hưởng phúc cùng với nhiều người à? Bà đây không thèm chơi cùng với anh nữa, Lục Mặc Trầm, tôi không chơi đểu như anh được, tôi cũng không nhìn ra được anh suy nghĩ cái gì, từ trước đến nay đều nhìn không ra, tôi phủi tay chạy lấy người, tôi trở lại thành một tôi hoàn chỉnh không được à?”
Không ngừng tức giận với cái ly, coi nó như là Lục Mặc Trầm mà chà đạp.
Hạ Thủy Thủy nhìn cô, chỉ có thể dở khóc dở cười, ghé sát lại gần véo mặt đỏ của cô, ánh mắt đầy ẩn ý, “Khanh Khanh, tớ thấy cậu không lui được đâu. Hình như đây là lần đầu tiên câu tìm chúng tớ uống rượu vì Lục Mặc Trầm, cậu có biết tìm đám chị em tới uống rượu cùng chỉ vì một người đàn ông có nghĩa là gì không?”
“Nghĩa là cậu trúng chiêu rồi.” Tô Gia Ngọc cười thầm.
Vân Khanh bừng tỉnh, trong đáy mắt dường như bị men say kích thích nên có giọt lệ thoáng qua, cô lắc đầu, cảm thấy hơi hoang mang theo bản năng, “Không phải, tớ không bị trúng chiêu, tớ bị ngã một lần vì Cố Trạm Vũ còn lọt vào chỗ nào nữa? Tớ từ chối ngã lần nữa, vì vậy sẽ không bao giờ đụng chạm đến tình cảm, tớ đã từng nói với các cậu thế nào, sao các cậu lại không nhớ hả?!”