Người đàn ông ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía cô và nhíu mày lại.
Anh vẫn không nói gì nhưng biểu hiện rất rõ ràng.
Vân Khanh nhìn thái độ cao quý lạnh nhạt của anh lại càng cảm thấy tức giận hơn, cô cười nửa miệng, “Không phải Mười bốn nói anh không ăn trứng gà à?”
“Vừa khéo lúc trước ăn cơm với hai đứa nhóc còn thừa lại trứng gà, tôi ăn giúp anh vậy.” Cô vừa gắp miếng trứng gà trán lên vừa cười nhạt rồi há miệng cắn một góc.
Ngón tay thon dài của Lục Mặc Trầm đang cầm đũa dừng lại đột ngột, “Miếng trứng rán này mùi vị ngon lắm, tôi có thể ăn được.”
Giọng điệu trầm thấp rất nhẹ, ánh mắt hơi lóe lên,
Có lẽ là anh không trách móc gì nhưng Vân Khanh có thể nhận ra anh hơi khó chịu.
Rán thì mùi vị ngon đến mức nào chứ? Ngon đến mức mà một người không ăn trứng gà như anh còn thay đổi được thói quen, có thể ăn được trứng rán rồi?
Vân Khanh nhớ đến lần nghỉ phép ở Boston nước Mỹ cô có làm canh trứng, anh còn tỏ ra ghét bỏ né xa ba thước nữa kia.
Thị lực của anh có vấn đề hay là bị làm sao vậy? Đến cả trứng rán hình trái tim mà anh cũng không nhìn ra được à?
Ngoại trừ tình thú của mấy cô gái nhỏ thì ai còn lãng phí thời gian rán trứng như thế này cho bữa trưa chứ?
Trong lòng như bị tắc nghẹn, cái cảm giác chua xót không thể miêu tả nổi.
Vân Khanh làm động tác trở tay dường như không cần tự hỏi, cô nhả miếng trứng trong miệng ra ngoài, cô nhìn thấy thùng rác màu đen dưới bàn liền đạp lên chốt rồi thả miếng trứng rán vào đó.
Lục Mặc Trầm sững lại, thu hồi ánh mắt nhin hướng thùng rác rồi quay sang nhìn cô.
Vân Khanh nhai nuốt trong miệng, bật cười một cách vô tội, “Không phải anh có thói ở sạch nghiêm trọng à, món ăn mà tôi đã ăn qua thì anh cũng không ăn được nữa thì vứt đi cho nhanh.”
“Em có ý gì thế hả?” Môi mỏng khẽ nhấp nháy, chiếc đũa trong tay anh cũng không nhúc nhích.
Cơ thể dày dặn khôi ngô dựa vào ghế, nheo mắt lại đánh giá cô.
Vân Khanh đón nhận ánh mắt đó của anh, cằm hơi giơ cao, ánh mắt lạnh nhạt, “Quả nhiên trứng rán ra đúng là mùi vị khác nhau quá, ăn ngon thật đấy, chẳng giống sản phẩm từ nhà ăn gì cả. Không biết cơm hộp của chủ tịch Lục có nhiều như tôi không, tôi còn chưa từng được ăn cơm hộp nào tinh xảo cẩn thận như vậy đâu.”
Ánh mắt cô liếc nhìn đồ ăn được bày biện đẹp mắt, “Dưa chuột xào rau, tôm bóc vỏ xào cần tây, canh nạm thịt bò, gà xé phay …… Thức ăn chay mát lạnh, món ăn mặn không có một miếng ớt cay, phối hợp hợp lý, cửa hàng của nhà ai mà biết rõ được chuyện chủ tịch Lục không thể ăn ớt được thế nhỉ? Cửa hàng nhân tính hóa như vậy thì không bằng anh cũng cho tôi một thẻ mua cơm hộp đi, tôi tan làm về nhà cũng được thoải mái.”
Cô nói xong liền vươn tay ra, nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô không để lộ ra cảm xúc khác lạ nào nhưng người đàn ông lại nhận ra trong đáy mắt cô hơi thay đổi.
Lục Mặc Trầm thu hồi ánh mắt lại và cúi đầu nhìn cơm hộp, phía trên phần còn trang trí thêm mấy miếng cà chua nhỏ, vòng ra tạo thành một hình trái tim.
Nếu hôm nay không phải cô đến gây chuyện thi anh còn không nhận ra được cơm trưa có gì lạ đâu.
Bận bịu trăm công ngàn việc, ai còn để ý đến những thứ này làm gì?
Tuy nhiên……
Người đàn ông nheo mắt lại, dần dần gợn sóng, chỉ là lông mi dài che mất nên không ai nhìn thấy.
Anh cầm đũa lên và gắp một con tôm bóc vỏ cho vào miệng, thoải mái nhấp nháp 2 lần, “Nói không sai, đúng là ăn ngon.”
“……” Vân Khanh.
Đúng là cơn tức trong lồng ngực không được thả ra lại bay lên não, ngược lại cô liền bật cười, “Ăn ngon như vậy thì chủ tịch Lục cũng nên chia sẻ một chút chứ, đưa cho tôi tấm danh thiếp của cửa hàng đấy với, sau này tôi cũng có thể đến đó ăn.”