Quán bar vào đêm là thời điểm xa hoa truỵ lạc, ánh đèn rực rỡ, người đến người đi. Đường phố khu vực quán bar vô cùng nhộn nhịp.
Lục Mặc Trầm dút tay vào túi quần, dáng người đứng thẳng, hai hàng chân mày của anh nhíu chặt.
Động tĩnh bên này khiến cho một ít người chú ý.
Lục Mặc Trầm khẽ liếm nhẹ môi mình, duỗi chân đẩy đẩy cái thứ đang ôm chân mình ra.
“Ứ!” cô nhích cái đầu ra một chút, nhưng không đứng dậy.
Không hiểu là do cô say, hay cô cố tình ôm đùi anh để khơi gợi lòng trắc ẩn.
Ánh mắt anh lạnh lùng, "Thôi cái này trò này ngay! Tôi không ăn, có đứng dậy ngay không hả?”
“Không ăn thì cũng phải ăn! Không thì tôi không dậy!” Cô ngẩng đầu, lờ đò nói, “ Nhiều người đứng như vậy, còn sợ mất mặt gì nữa? Tôi nói cho anh biết nhé Lục Mặc Trầm, tôi đây bất mãn với anh từ lâu rồi!”
À há!
Anh khịt mũi cười, cô vừa hét lên thì bị anh xốc lên. Trong gió, vòng eo nhỏ, tay chân mềm mại khẽ lắc lư.
Loading...
Anh liếc nhìn mấy người đàn ông gần đó, tự khắc họ tự động che mắt mình đi chỗ khác.
Anh ôm lấy hông cô, nghiêng người nhấc bổng cô bên.
Cả người cô trượt xuống như một chú cá nhỏ, vui vẻ nhảy nhót, còn muốn quay vào quán bar.
Anh bực bội, “Muốn chết hả?”
“Đàn anh sẽ xảy ra chuyện, tự nhiên anh làm như thế với người ta? Tôi và anh ấy nói chuyện, khai sáng con người tôi. Anh lại vô lý nhỏ mọn...!”
Ánh mắt anh lại điềm nhiên, khiến cho người khác nhìn qua sẽ thấy áp bức. Mấy câu cô định nói nghẹn nơi cổ họng, cô yếu ớt nói, “Anh chỉ có hơi nhỏ mọn hẹp hòi chút thôi, đàn anh nhường anh...anh ấy cũng có thể không uống rượu cùng anh mà!”
“Xót cho anh ta à?” Lục Mặc Trầm chế nhạo.
Khuôn mặt anh tuấn lạnh như dao, càng đẹp thì càng khiến cho người khác lạnh người.
Trong mắt anh lóe lên một tia sáng, khiến cho cô bối rối.
Thấy cô đờ ra, anh kéo ngược cô lại để cô không quay vào quán bar.
Giọng anh lạnh như dao, nét mặt càng đẹp, càng xinh đẹp thì càng sợ hãi.
Có một tia sáng đen trong mắt anh khiến cô bối rối.
Thấy cô sững sờ, Lu Mochen kéo cô lại để ngăn cô bước vào quán bar.
Cô bị kéo ngược vào trong lòng anh, vòm ngực anh rắn chắc, lại lạnh tanh, đầy ngang ngược.
“Tôi hỏi, cảm thấy có lỗi với cậu ta à?”
Vân Khanh cô thật sự lo lắng cho Tần Luật, cô mím môi không phủ nhận.
“Thích A Luật không?” Lục Mặc Trầm u ám nhìn cô.
“Đàn anh rất tốt, rất thân thiết!” cô nói.
Anh dùng sức siết chặt cô, chế nhạo, “Vì tốt nên mới nói chuyện với anh ta à? Đứng gần sát như thế, nếu tôi không xuất hiện thì hai người sẽ hôn nhau đúng không? Hai người nói chuyện về tôi, nói tôi không phù hợp với em? Sao, vậy anh ta thì hợp?”
“Lục Mặc Trầm, anh đừng có vu khống, cái gì hôn hả? Sao anh có thể vu oan như thế hả?”
“Nói trước mặt tôi luôn ở thế bị động... nhưng trước mặt cậu ta, tôi thấy cô khá chủ động đấy, cười cứ như hoa thủy tiên, không biết ngượng à? Cô quên mất ai là người đóng chủ quyền cô à? Ai là người phục vụ cô hết lần này đến lần khác hả?”
Giọng anh lạnh còn hơn cả gió đêm.
Vân Khanh nhìn những người ra vào gần đó, mấy cô gái nhìn cô, mặt đỏ bừng.
Cô nghĩ có lẽ họ nghe thấy mấy câu cuối anh nói.
Vân Thanh nhìn đám người ra vào bên cạnh, vài cô gái nhìn hắn chằm chằm, hơi đỏ mặt lén lút nhìn nàng.
Tôi nghĩ tôi đã nghe thấy hai câu tiếp theo sau anh ấy.
Vân Khanh mím môi, hai lỗ tay ửng đỏ, cô bứt rứt nói, “Anh không biết ngại khi nói hả, đừng nhắc tới mấy chuyện đó...!”
“Ở dưới người tôi chờ tôi hầu hạ, quay qua lại thì thân thiết với cậu ta? Vân Khanh, đừng có thách thức đến điểm mấu chốt của tôi!" Anh nghiêm nghị gằn từng chữ, không hề thấy chút trêu đùa nào.
Trong mắt anh hiện rõ khuôn mặt cô, mắt sẫm lại.
Vân Khanh biết, anh đang rất tức giận.
Mù cũng thấy anh giận cỡ nào.
Anh quá đáng với đàn anh, đàn anh lại là người ôn hòa, nên mới có thể chịu đựng được sự độc đoán và kiêu ngạo của anh.
Cô chỉ thay đàn anh lấy lại công bằng.
Nhưng cô lại không đứng trên lập trường của anh để suy nghĩ, vừa nãy đến giờ cô chỉ tức cho mình.
Hai người đối mặt như thế, anh yên lặng không nói gì, cúi đầu châm thuốc, ngón tay mảnh khảnh, kẹp chặt điếu thuốc.
Thấy anh đưa điếu thuốc lên môi. Vân Khanh lấy hết dũng cảm, vươn tay giật lấy.
Anh khá cao, cô phải nhón chân lên mới tới.
Cô giật điếu thuốc trên tay anh, anh cũng không nhìn.
Anh ném bật lửa xuống đất, quay người bỏ đi, không để ý đến cô.
Trong lòng Vân Khanh hơi trống rỗng, không thể nói thành lời được. Cô nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt dịu hẳn, cô lẽo đẽo đi theo sau anh.
Anh tới xe, đạp cửa. Tài xế vội vàng bước xuống mở cửa sau, “Anh Lục!”
“Đi thôi!” Anh ngồi xuống ghế sau của chiếc Bentley.
Vân Khanh nhân cơ hội đó, chui vào ghế.