Ánh mắt đối phương trong veo, nhìn thấy cô thì cũng giật mình, ánh mắt nhìn từ gương mặt trang điểm tinh tế đến chiếc váy trắng dài của cô, thậm chí vạt váy còn quét đất.
Vân Khanh có thể nhìn ra được sự sợ hãi trong ánh mắt người này.
Sau đó, người này cố gắng nở một nụ cười tao nhã, nhưng khi nhìn thấy cô cứng nhắc đi vào chỗ ngồi, không cẩn thận đạp phải váy thì không nhịn được nữa mà bật cười ra tiếng.
Rồi vội vàng dùng nắm tay chặn lại.
Vân Khanh đỏ bừng mặt, không nhịn được thì thầm: "Sư huynh, anh đủ rồi đó."
Tần Luật hắng giọng, ngón tay sạch sẽ chạm lên lông mày đang nhếch lên: "Ừm, tiên nữ sao? Ngồi đi."
"..." Vân Khanh ngồi xuống, vẻ mặt không biết làm sao.
"Anh rất ngạc nhiên."
"Em còn ngạc nhiên hơn."
Hai người đồng thời lên tiếng.
Tần Luật ngồi thoải mái, cổ áo sơ mi không cài, để lộ ra xương quai xanh. Anh ta chống cùi chỏ lên bàn, bàn tay thon dài xoa lên môi, ánh mắt trong trẻo đầy bất đắc dĩ: "Anh bị ép buộc."
"Em cũng vậy." Vân Khanh khóc không ra nước mắt, than thở.
Tần Luật nhướn mày: "Anh nhận được thông báo từ viện trưởng Bắc Nhân, nói là đến gặp bốn người phụ nữ tầng lớp tri thức, thế nên..."
"Đối tượng của em thì là một bác sĩ phụ khoa, thế nên em cũng không ngờ sẽ gặp được anh..."
"Xin chào, tôi chính là bác sĩ phụ khoa đó." Người đàn ông ngồi đầu tiên lên tiếng, lúng túng vươn tay bắt tay cô.
Vân Khanh nhất thời đỏ bừng mặt, đứng dậy bắt tay anh ta: "Xin chào, xin lỗi, hình như... hình như tôi ngồi không đúng vị trí rồi."
Lúc cô đến thì ngồi đối diện Tần Luật.
Bây giờ các cô gái khác cũng đến rồi, cô không tiện đổi chỗ.
Bác sĩ phụ khoa nhân cơ hội nhìn qua Vân Khanh và dáng người của cô, cảm thấy rất hài lòng. Nhưng mà vị trí của Tần Luật ở Bắc Nhân còn cao hơn cả viện trưởng, một bác sĩ nhỏ nhoi như anh ta không dám làm gì, yên lặng lễ phép trả lời: "Ngồi đâu cũng giống nhau thôi, ha ha."
Vân Khanh cũng cười, trong trường hợp này thực sự đúng là ngoài cười ra thì không còn cách xử lý nào khác.
Bốn nam bốn nữ chào hỏi nhau, ngoại trừ lúc ban đầu xấu hổ thì sau đó cũng dần dần náo nhiệt.
Vân Khanh không nhịn được nghiêng người, gọi điện cho Vân Thừa Thư, tức giận nói: "Thầy Vân à, cha hại con rồi. Cha có biết là con gái cha đã xấu hổ như thế nào không... Xem mắt tập thể, con gặp ngay sư huynh con, chính là sư huynh đã thực hiện cuộc phẫu thuật tim cho cha đó."
Vân Thừa Thư ở đầu dây bên kia chậm rãi cười: "Đấy là chuyện tốt, cha rất đánh giá cao bác sĩ Tần, cậu ấy rất khiêm tốn!"
"Nhưng mà cha có biết là anh ấy và..." Và Lục Mặc Trầm là anh em tốt, lời đến miệng rồi mà Vân Khanh không dám nói ra.
"Được rồi, bớt kiếm cớ đi, làm những việc thiết thực hơn. Giữa bác sĩ phụ khoa và bác sĩ Tần, con có thể lựa chọn tùy thích."
"Alo... Tút tút tút."
Câu nói: “Con muốn rút lui" của Vân Khanh vẫn còn chưa nói ra khỏi miệng.
Cô quay người lại, đụng phải tầm mắt của Tần Luật, hai má cô vẫn đỏ bừng.
"Ông cụ đặt ra chỉ tiêu rồi à?" Tần Luật cười hỏi.
Vân Khanh bực bội, không khỏi nghi hoặc: "Sư huynh, em cứ tưởng anh đã có bạn gái rồi chứ? Thế cái cô lần trước ăn cơm cùng anh ở Bích Vân Hội là ai thế?"
"Cũng là một lần xem mắt thôi, sư huynh của em tính đến hôm nay đã đi xem mắt mười lần rồi."
Vân Khanh mặc niệm: "Anh vất vả rồi..."
Đôi mắt Tần Luật sâu thẳm, nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Chỉ là nhìn cô hôm nay rất khác bình thường, vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu.
Anh ta hơi nheo mắt lại, vẫn tiếp tục cười.