Cô lạnh lùng nhìn anh ta: “Cố tiên sinh, tôi đã nói rồi, sau này gặp lại chúng ta cũng không cần chào hỏi nhau làm gì, anh cũng đừng làm khó bọn trẻ nữa."
Cố Trạm Vũ sửng sốt, sau đó gương mặt đầy vẻ giễu cợt, thâm trầm nói: "Không ngờ em lại có tình cảm sâu sắc với hai đứa trẻ này như vậy."
Lúc cô mới từ thang máy đi ra, Cố Trạm Vũ nhìn thấy cô cẩn thận ngồi xuống buộc dây giày cho hai đứa trẻ, nhìn vô cùng dịu dàng.
Điều này khiến Cố Trạm Vũ tin tưởng sự ràng buộc thần kì của huyết thống.
Cô chưa bao giờ làm mẹ, tại sao lại làm những điều đó quen thuộc đến thế.
"Em để hai đứa trẻ đi trước đi, Khanh Khanh, tôi có chuyện muốn nói với em." Cố Trạm Vũ đứng thẳng người nói.
Vân Khanh lắc đầu, cũng không cần viện cớ: "Tôi không có gì để nói với anh."
Cố Trạm Vũ nhìn cô chằm chằm, đáy mắt hiện lên một tia đau thương, sau đó dần dần vừa đau vừa hận.
Thang máy vang lên, Vân Khanh nắm tay hai đứa trẻ đi đường vòng. Cố Trạm Vũ bắt lấy cổ tay cô, không dùng nhiều sức mà chỉ muốn giữ cô lại: "Hôm nay tôi sẽ không làm tổn thương em nữa, Khanh Khanh, em không biết một chuyện... Chuyện trong quá khứ. Em và Lục Mặc Trầm không có khả năng, tôi đoán rằng chuyện đó có liên quan mật thiết và rất quan trọng với em, chính là chuyện lúc em ở nước ngoài, chuyện liên quan đến em..."
Vân Khanh không cảm kích, cũng không thấy hứng thú, mệt mỏi nhắc nhở: "Cố Trạm Vũ, đừng quên chúng ta đã li hôn rồi."
Cố Trạm Vũ đơ người, con ngươi co rút lại.
Cô lại nói tiếp: "Theo tôi được biết thì Quý Chỉ Nhã đang mang thai, hình như bị kích thích gì mà phải nằm viện. Anh không nên ở đây dây dưa với tôi nữa, có lẽ có một đứa con đối với anh mà nói cũng không tệ."
Lòng bàn tay Cố Trạm Vũ trống rỗng, cô nhanh chóng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Cố Trạm Vũ như chết lặng.
Anh ta mỉm cười giễu cợt, đứa con mà anh ta muốn có nhất, là đứa con được sinh ra từ bụng cô.
Cố Trạm Vũ mang theo tâm trạng trống rỗng vào thang máy, đứng nửa ngày không nhúc nhích, đến tận khi điện thoại reo lên.
Lục Nhu Hi gọi điện tới: “Trạm Vũ! Quý Chỉ Nhã thực sự mang thai sao? Là của con à?Con đã chắc chắn chưa? Sao con lại để cô ta thành công?"
Cố Trạm Vũ uể oải, lạnh lùng nói: "Ai nói cho mẹ biết chuyện này? Quý Chỉ Nhã?"
"Con đừng hỏi chuyện ai nói với mẹ, chẳng lẽ con muốn tự mình giải quyết à?" Lục Nhu Hi chất vấn.
...
Vân Khanh không đợi được Lục Mặc Trầm đến, cô gọi điện thoại cho anh nhưng anh không trả lời.
Không nhận thì thôi! Dù sao thì bọn trẻ cũng được cô dỗ dành bằng đồ ăn rồi, Vân Khanh nhân cơ hội này rời đi.
Trước khi đến thời hạn mười mấy giây, cuối cùng cô cũng leo lên đến tầng bốn, vừa thở hổn hển vừa gõ cửa: “Vân lão đầu, cha không mở cửa thì con cũng lười đến nhà xác."
Cửa nhanh chóng mở ra.
Vân Thừa Thư nhíu mày tức giận: "Không biết lớn nhỏ... Mi Quyên, chuẩn bị bữa trưa cho bọn trẻ."
"Không được đâu chú ơi, cô ấy mà ăn cơm thì chắc không mặc vừa cái váy này nữa!''
Vân Khanh ngẩng đầu, Hạ Thủy Thủy đang ở trong nhà cô! Cô thấy Hạ Thủy Thủy giơ một chiếc váy trắng công chúa lên thì nhanh chóng lắc đầu:"Nếu mà mặc thế thì con thà chết cũng không đi xem mắt."
"Cha đã chọn sẵn nhà hàng cho con rồi, con bé này." Vân Thừa Thư kéo cô lại.