Lục Mặc Trầm liếc mắt nhìn con gái biết nịnh hót, lại nhìn về phía người phụ nữ đối diện kia, “Tôi chưa rửa tay, đút cho tôi một lát dưa chuột.”
Vân Khanh lúc đầu không nhúc nhích, nhưng khuôn mặt lại có chút nóng khi ngồi ở đó.
Này.....
Này cái gì mà này!
Không biết xấu hổ.
Không biết làm thế nào để nói chuyện trước mặt bọn trẻ phải không.
“Mười Bốn, con đút cho cha con một lát dưa chuột.” Lông mi cô cụp xuống, bộ dạng nén giận mềm mại yên tĩnh, rơi vào trong mắt người đàn ông đối diện, là rất xinh đẹp.
Lục Mặc Trầm cúi thấp người xuống đón lấy lát dưa chuột do bàn tay nhỏ bé của con gái đưa qua, cắn vào miệng cảm thấy mát lạnh, anh không nói chuyện, đứng lên.
Một mùi đàn ông nhàn nhạt lướt qua bên người, trộn lẫn với mùi mồ hôi cường tráng, Vân Khanh né tránh cúi đầu sửa lại cơm nắm của cô.
Đột nhiên, cằm bị véo mạnh nâng lên, ngẩng đầu nhìn thấy ngón tay thon dài của anh.
Anh dùng tốc độ cực nhanh cúi người xuống, ngậm lấy đôi môi hồng của cô, đôi môi mỏng mềm dẻo dán vào nhau, đầu lưỡi cạy mở hàm răng khép lại cô, hôn cô.
Quá trình này rất ngắn, là hai ba giây thừa dịp bọn nhỏ cúi đầu ăn, anh đẩy lát dưa chuột nóng ngậm trong miệng kia cho cô, nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Sau đó ngậm môi dưới của cô, buông ra, hơi thở mát lạnh phả bên tai cô, “Trả lại cho em, ăn rất ngon.”
Vân Khanh:.....
!!!
Tim đập dữ dội, cô chột dạ lập tức nhìn bọn trẻ, may mà chúng không phát hiện.
Cô lại quay đầu tức giận trừng mắt, người đàn ông đút hai tay vào túi quần thể thao màu trắng, thản nhiên tùy ý, thân hình hoàn hảo, thanh tú thon dài, đi vào biệt thự.
Đặc biệt khôi ngô tuấn tú, cũng đặc biệt khiến người ta ghét.
Vân Khanh tức giận cử động đầu lưỡi, nhất thời không biết là nên nhổ ra hay là nuốt vào.
Một lát dưa chuột cũng có thể ăn như thế, cô quả thực cũng không có cách nào gây khó dễ tên khốn này.....
Cuối cùng, cô cũng chỉ có thể làm như không có việc gì mà nuốt xuống trước mặt bọn trẻ, sáng sớm trong miệng đều là mùi vị của anh.
Lúc Lục Mặc Trầm đi làm, Vân Khanh cũng dẫn bọn trẻ thay xong quần áo, đeo balo nhỏ từ trên lầu đi xuống.
Hai chiếc xe đậu ở cửa biệt thự.
Vân Khanh suy nghĩ một chút vẫn là nói ra, “Cái đó, anh Lục, Quý Chỉ Nhã, chị ta mang thai, chuyện này anh biết không?”
Lục Mặc Trầm nhìn qua cô, ánh mắt lướt qua tia đầy màu sắc.
Vân Khanh liền biết anh không biết chuyện, cô cũng không nói gì, “Đứa bé là của Cố Trạm Vũ, tôi nghĩ chuyện này nên nói cho anh biết một chút.”
Lục Mặc Trầm ừm một tiếng, không dao động, nhìn chằm chằm cô một lúc lại cúi người mỉm cười nói, “Để trả thù Quý Chỉ Nhã, không bằng em cũng mang thai một đứa với tôi?”
Vân Khanh sửng sốt vài giây, giơ túi xách lên đánh vào thân thể cường tráng của anh, “Anh, cái người này, có một chút đứng đắn lúc nào.”
Căn bản là cứng đầu, tốt xấu gì vợ trước chưa ly hôn với anh mà lại mang thai con người đàn ông khác đấy.
Vân Khanh cạn lời, người đàn ông này, vẫn luôn hờ hững đến triệt để với chuyện không liên quan tới mình.
Trước khi anh lên xe lại gọi cô một câu, “Buổi trưa dẫn theo bọn trẻ chờ tôi, cùng nhau ăn cơm.”
Vân Khanh đóng sầm cửa xe lại.
Bentley lái đi, Lục Mặc Trầm dựa vào ghế, vẻ mặt khôi phục lại sự khó dò, “A Quan, đi điều tra chuyện Quý Chỉ Nhã mang thai một chút.”
“Không ngờ cô ta có lá bài đảm bảo nhanh như vậy.” A Quan giễu cợt nói.
Điều Lục Mặc Trầm quan tâm là bên kia, “Ba ngày trước, cậu nói Bạch Vũ Linh ở Manhattan năm ngày không nhúc nhích, đây là biểu hiện đang đợi liên lạc người, giống như gặp mặt bí mật cần chờ như vậy, hai ngày này bà ta có hành tung hay không?”
“Bà ta ra ngoài, đi gặp một người.”
“Ai?” Lục Mặc Trầm đột nhiên mở mắt ra.