"Cố Trạm Vũ, anh thả em xuống, em đau..."
"Đồ đàn bà lòng dạ rắn rết!" Cố Trạm Vũ lạnh lùng chửi rủa, lực tay mạnh hơn.
Quý Chỉ Nhã giãy dụa hai chân, thế nào cũng không xuống được, gương mặt cô ta nhanh chóng trắng bệnh, cả người thiếu dưỡng khí, sợ hãi kêu lên: "Rốt cuộc anh làm sao thế? Đừng có âm tình bất định như vậy, Trạm Vũ, em có..."
"Tôi hỏi cô, năm đó cô tính kế tôi như thế nào?"
"Anh đang nói cái gì thế? Khụ khụ..."
"Cô đang tự tìm chết à!" Ánh mắt Cố Trạm Vũ đỏ ngầu, bàn tay lại tăng thêm sức: "Cô dám bày mưu hại tôi? Năm đó tại sao lại đưa Tô Gia Ngọc lên giường tôi? Bao nhiêu năm như vậy mà vẫn dám nói dối tôi, nói con cô ta là của tôi! Chẳng trách ngày đó tôi hỏi cô có ngại khi tôi có một đứa con gái ngoài giá thú không thì cô ấp úng không trả lời! Loại phụ nữ như cô đúng là đê tiện, nếu tôi không giết cô thì tôi không phải Cố Trạm Vũ!"
Mặt Quý Chỉ Nhã cắt không còn giọt máu, hai mắt mở to, sắc mặt bắt đầu tím tái. Cô ta trợn mắt lên, tuyệt vọng nắm chặt tay Cố Trạm Vũ, sợ hãi gào khóc: "Trạm Vũ, anh đặt em xuống, em sẽ giải thích cho anh... Đừng giết em, đừng giết em!"
"Nếu cô dám nói dối tôi thì tôi sẽ lập tức tiễn cô về tây thiên!" Cố Trạm Vũ buông lỏng tay.
Quý Chỉ Nhã sùi bọt mép, cố gắng vùng vẫy: "Thả em xuống, em đang mang thai con của anh, Trạm Vũ!"
Ánh mắt Cố Trạm Vũ hơi nheo lại.
Mà Hạ Thủy Thủy cũng gào khóc: "Fuck! Tiện nhân đó đi nước cờ hay đấy! Cái tên cặn bã Cố Trạm Vũ này, con mẹ nó sao anh không chịu mang bao cơ chứ!"
Tức chết đi được.
Hạ Thủy Thủy không muốn nghe nữa, đăng video vừa quay được vào nhóm Wechat, sau đó nhắn tin cho Vân Khanh, nói cho biết tin tức ghê tởm về hai con người ghê tởm này.
Bên kia...
Cố Trạm Vũ nhìn bụng cô ta, lại siết chặt tay: "Bây giờ mà vẫn còn muốn nói dối? Đồ đê tiện, tôi đá chết cô!"
"Em không lừa anh, em có giấy khám sức khỏe..." Quý Chỉ Nhã chật vật chỉ vào túi.
Cố Trạm Vũ hơi nghi ngờ, suy nghĩ một lúc rồi ném cô ta xuống, giật lấy túi xách.
Quý Chỉ Nhã bám chặt vào tường để bản thân không ngã xuống, cẩn thận xoa cổ, nước mắt lưng tròng: "Em lừa anh làm gì? Em thực sự mang thai con của anh. Năm đó em tính kế anh cũng chỉ vì bất đắc dĩ, anh căn bản không biết sáu năm trước em cũng từng mang thai con của anh, nếu như không phải là không sinh ra được thì... Bây giờ con cũng đã sáu tuổi rồi. Em thừa nhận là em tính kế Tô Gia Ngọc, nhưng em không hề tính kế anh. Sáu năm trước Vân Khanh ra nước ngoài học, em về nước. Em lén lút đến thăm anh, bởi vì em ở Mỹ cùng mẹ chẳng vui vẻ gì. Sau đó em nhìn thấy anh ở quán bar, em không kìm lòng được... Lần đó chính là lần đầu tiên của em, cũng là lần đầu tiên của anh. Xin lỗi, trước kia em lừa anh, đêm tân hôn mặc dù không phải đêm đầu tiên của em, nhưng lần đầu tiên của em đã dành cho anh rồi, đó là sự thật. Trạm Vũ, em không sinh con cho Lục Mặc Trầm, vậy thì đôi long phượng thai của Lục Mặc Trầm anh cũng đoán ra được rồi đúng không? Hai đứa nó là do Vân Khanh sinh, từ đầu đến cuối em chỉ có anh, Trạm Vũ..."
Cố Trạm Vũ nghe xong thì nở nụ cười lạnh, túm lấy tóc cô ta kéo lại: "Tôi không quan tâm cô là lần thứ mấy. Điều tôi để ý chỉ là ý cô là sáu năm trước cô về nước là vì tôi? Hả? Hay là có thể nói là muốn tìm một người đàn ông gieo mầm móng để cô mang thai? Sáu năm trước cô và bà mẹ của cô đã tính toán cái gì? Không phải là tính toán Vân Khanh sao?"
Quý Chỉ Nhã cứng đờ, mặt biến sắc.