Mặc dù cô không nói ra miệng nhưng trong lòng lại nghĩ ngợi lung tung.
Chờ đến khi cô phản ứng lại thì sắc mặt hơi thay đổi, Vân Thừa Thư thấy thế thì nghiêm túc: "Tiểu Khanh, con đừng để cha phải đi con đường tối tăm, cha không cho phép con dây dưa không rõ với con người đó nữa! Có nghe thấy không?"
Vân Khanh cảm thấy áy náy, nghĩ đến chuyện chiều nay đúng là không rõ ràng, cô hơi cúi đầu, che giấu ánh mắt: "Con không có, cha... Con luôn hiểu."
"Hiểu được thế là tốt rồi! Con gái, cha làm thế là vì muốn tốt cho con. Tìm một gia đình trong sạch là tốt nhất, phức tạp quá chúng ta cũng không cần. Hôm nay cha cũng đoán là con không thích người này, chắc là do tướng mạo không xứng với con. Không sao, không thành đôi thì có thể làm bạn, cha sẽ tìm cho con một chàng trai khác, thời gian tới con sắp xếp thời gian một chút được không?"
Ông vỗ vai cô rồi ra ngoài, Vân Khanh vô vọng nhìn theo cha.
Thái độ của ông rất cứng rắn, lần này cô thực sự gặp khó khăn rồi.
Lợi dụng lúc cha cô mở cửa, Vân Khanh chạy đến cầm túi rác lên, nói dối là đi vứt rác.
Sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Cô lái xe rời khỏi tiểu khu, gửi tin nhắn cho Vân Dật rồi trốn biệt, sau đó nhắn một tin trong nhóm Wechat.
Hạ Thủy Thủy nhanh chóng trả lời: "Cái gì? Một thanh niên lớn tuổi ở trên thị trấn? Tớ đã nghĩ đến tiêu đề bài báo ngày mai rồi "Lục tổng vì hồng nhan mà san bằng thị trấn nào đó", ha ha ha..."
"Cậu cút đi." Vân Khanh mắng cô ấy, sau đó nhanh chóng nhắc nhở: "Cậu đừng có mà nói với Quý Tư Thần đấy, tránh gây phiền phức cho tớ."
"Bà đây không phải người thiểu năng, Lục đại đại nhà cậu chỉ cần thấy cậu mặc váy ngắn là đã muốn lao vào rồi, tớ đi dây dưa với cái hũ dấm đấy làm gì?"
"..." Nhất định là Quý Tư Thần.
Vân Khanh lái xe, gió đêm thổi qua gò má cô, cô cãi lại: "Lục Mặc Trầm chẳng qua chỉ là muốn chiếm làm của riêng thôi, cái gì mà ghen với không ghen chứ? Đừng làm xấu hổ chữ ghen được không?"
Hạ Thủy Thủy ríu rít: "Tớ nghĩ cách ghen của những tổng tài bá đạo đều không giống như người bình thường. Phụ nữ của ông đây, ai nhìn một cái ông sẽ khoét mắt kẻ đó! Ha ha ha!"
"..."
"Sẵn nói chuyện này, cha Vân lại sắp xếp mấy buổi hẹn hò mù quáng cho cậu à? Cậu có đi không?" Hạ Thủy Thủy hỏi.
"Đi chứ? Sao lại không đi." Vân Khanh nhướn mày.
"Cút. Bà đây đang hỏi cậu nghiêm túc đấy, cậu dám khiêu khích Lục đại đại à?" Hạ Thủy Thủy ép hỏi.
Vân Khanh hít một hơi thật sâu, cảm thấy bối rối: "Cha tớ đã lên tiếng, tớ làm sao dám trái lời? Hơn nữa, tại sao tớ phải làm theo ý của Lục Mặc Trầm? Rõ ràng là cha tớ không muốn tớ qua lại với anh ấy nữa nên mới nhanh chóng sắp xếp cho tớ mấy cuộc hẹn này. Cha tớ thật đáng yêu, từ một giáo viên dạy học lại muốn làm bà mối... Nhưng mà cha tớ lại không hiểu được suy nghĩ của tớ, thực ra tớ không muốn kết hôn với bất kì ai.."
Hạ Thủy Thủy yên lặng vài giây, hiểu cô.
Nhưng mà vẫn buột miệng hỏi: "Ngay cả Lục Mặc Trầm mà cậu cũng không muốn?"
"..."
Vân Khanh ngẩn người, siết chặt vô lăng, tự nhiên bị câu hỏi đột ngột này làm cho rối loạn.
Kết hôn với anh? Cảm thấy thật nực cười, anh cao quý như thế, cao đến mức cô chẳng với tới, hơn nữa, có tình cảm sao?
Nói như vậy, cảm giác mà cô dành cho Lục Mặc Trầm rốt cuộc là cảm giác gì?
Vân Khanh phát hiện hình như mình chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Từ lúc bắt đầu gặp nhau đã vào thời điểm không thích hợp, thế nên tất cả những gì cô nghĩ đến đều là làm thế nào để tránh xa người đàn ông nguy hiểm này.
Bây giờ cả hai người đều đã ly hôn, hoàn cảnh hình như... Cô có nên suy nghĩ và sắp xếp lại một chút không?