Ánh mắt Vân Khanh hơi nhảy lên, không nhịn được lâm vào suy nghĩ: "Để tôi làm mẹ giữa đường còn nhặt được một đôi bảo bảo nhỏ sao?"
"Anh đã hỏi Mười Ba Mười Bốn, người mẹ lý tưởng của bọn chúng vậy mà là em." Lục Mặc Trầm nửa thật nửa giả nói, trong giọng nói lộ ra một chút ghét bỏ.
Dáng vẻ hờ hững còn cao ngạo kia khiến trong lòng Vân Khanh tức giận nên nhịn không được khiêu khích: "Không nói trước kia thế nào, người ta chọn tôi chứng minh là bọn chúng có ánh mắt, chứng minh tôi rất tốt. Tôi thì sao chứ không được à? Tôi còn không phải là một người mẹ lý tưởng hả? Thưa ngài Lục, đây là bản năng cơ bản của phụ nữ được không?"
Lục Mặc Trầm cau mày nhìn về phía xa, bất chợt môi mỏng câu lên một vòng ý cười như có như không, rất nhạt cũng chỉ bật lên một chút mà thôi.
Sau đó quay đầu, ánh mắt lẳng lặng nhìn cô: "Vậy em đi chuẩn bị sớm chút đi, sớm muộn gì khi lên vị trí đó thì cũng không cần nói gì khác."
"A. Không phải... Lục Mặc Trầm?" Vân Khanh nhìn dáng vẻ lạnh lẽo độc đoán đi tới bên xe nói: "Vừa rồi tôi là bị anh chọc giận mới so sánh ..."
Ầm...
Đóng cửa xe lại.
Loading...
Căn bản là không màng nghe cô nói.
Cứ như vậy bàn giao mấy đứa nhỏ cho cô: "..."
May mắn lên cương vị làm mẹ như cô có phải quá nhanh rồi không?
Vân Khanh thổi bay sợi tóc rơi xuống bên tai, hơi im lặng, nhìn theo chiếc Bently lái ra ngoài, cô giậm châm một cái xuống đường rồi cũng đi tới bên chiếc Honda của mình:
"Hỏi han nửa ngày vậy mẹ bọn nhỏ là ai chứ? Sao mình vẫn chưa hiểu ra, nói không chừng chính là người quen, mình còn nhận biết thì sao..."
Khi Vân Khanh lái xe ra ngoài, còn nghĩ tới một vấn đề kỳ lạ khác mà cô quên hỏi.
Như vậy nhiều năm trước, sao Qúy Chỉ Nhã có thể giả mạo thành mẹ ruột thế? Trong lúc ấy nhất định là chuyện gì đó xảy ra.
Hơn nữa, có lẽ là chuyện vô cùng quan trọng còn giấu diếm đi.
Trên đoạn đường cô cứ như vậy ước lượng từ những manh mối nhỏ bé nhất, khi cô trở lại Tam Thất Lưỡng Sở thì trong nhà đã bay đầy mùi đồ ăn.
Ở bên ngoài cửa cô gọi điện thông báo cho Mười Ba Mười Bốn, dây dưa triền miên một hồi mới chấp nhận bỏ qua sai lầm lỡ hẹn của cô, dỗ dành xong hai đứa nhóc.
Đi vào cửa, Vân Khanh nhận ra thức ăn trên bàn vô cùng phong phú: "Ôi, có khách tới nhà sao ạ?"
Từ trong phòng Vân Thừa Thư đi ra tới, Vân Khanh thấy cha già của mình vẫn mặc áo lót len, bên trong là áo sơ mi, thay đổi quần áo xong thì lập tức lộ ra dáng vẻ có tinh thần hơn không ít.
Vân Thừa Thư nhìn con gái nói: "Nói con tam làm sớm một chút sao lại kéo tới bây giờ, may mắn khách còn chưa tới. Tinh thần không tốt lắm sao?"
"Ừm.. Công việc hơi mệt." Vân Khanh theo bản năng cúi đầu, sờ vành tai của mình giọng nói cũng hơi nhỏ.
"Đi vào trong đổi một bộ quần áo vừa vặn hơn đi." Vân Thừa Sách không nghi ngờ gì, cười cười cưng chiều nhìn con gái.
Vân Khanh không hỏi nhiều, chột dạ vội vàng trở về bên trong phòng.
Chờ khi cô kịp phản ứng lại đã thấy có gì đó không đúng, cô vẫn nên thay một thân quần áo bình thường một chút, ném cái áo jacket trên người xuống.
Lúc trở ra, Vân Dật đã trở về, vừa vào cửa thì đá bay giày thể thao vào phòng rồi, sau đó thì đi nhanh tới phòng bếp tìm nước uống.
Vân Khanh đi qua dọn dẹp lại, xoay người không quá lưu loát, sau khi nhặt giày xong thì thấy cha già của mình không đóng cửa lại mà còn đi thẳng ra cổng đứng chờ.
"Cha?"
"Con cũng ra đây đi."
"Hả?" Cả đầu Vân Khanh đều mờ mịt: "Đây là ai mà có được lễ nghi thế này vậy cha?
"Khanh Khanh, con còn nhớ khi còn ở trên trấn cả một nhà chú Quân - đồng nghiệp của cha chứ?"
Vân Khanh gật đầu.
"Bây giờ trên trấn thay đổi rất nhiều, nhiều năm rồi cha cũng không có trở về nhìn thử, lão Quân đến trong thành phố thăm con trai cả vừa vặn tới đây tụ họp một chút."
Vân Khanh gật đầu, thì ra bạn cũ của cha.
Nhưng khi người tới, từ trong thang máy đi ra thì khuôn mặt nhỏ của cô lập tức thay đổi.
Ngoại chú Quân và thím Quân thì vốn dĩ cô không nhận ra người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, rất cao dáng vẻ cũng rất chính trực.
Vẻ mặt Vân Khanh ngược lại không thay đổi, nhưng ánh mắt của cha già cô lại hơi vi diệu.
Vân Thừa Thư biết con gái luôn lạnh lẽo, nên ông nắm chặt bàn tay nhỏ của cô giữ lại: "Đây là cả nhà chú Quân và cháu trai, Quân Thành Thành. Khanh Khanh chào hỏi Thành Thành đi con."
Đúng lúc ấy dì Mi cũng đi ra tới: "Anh Quân đã lâu không gặp, tôi là tiểu Mi! Tôi là bảo mẫu trong nhà ngài Vân, mời vào, Khanh Khanh cháu giúp đỡ cầm đồ đi vào nào."
Vân Khanh: "..."
Được lắm đây là biến tướng của việc ra mắt mà, cuối cùng cũng tới lượt của cô.