Bà ta liếc nhìn Quý Chỉ Nhã đang đứng một bên, bà ta cũng rất ghét Quý Chỉ Nhã, tất cả đều xuất phát từ con kỹ nữ Bạch Vũ Linh kia!
sau khi nghe ông cu Lục hỏi như vậy thì sắc mặt của Quý Chỉ Nhã liền thay đổi, không che giấu được vẻ cứng nhắc, cô ta lặng lẽ đưa ánh mắt cầu cứu Lục Nhu Hi.
Lục Nhu Hi lạnh lùng liếc nhìn Quý Chỉ Nhã, vì con trai, bà ta nói: "Bố, chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy con thật sự cũng không còn ấn tượng. Lúc học trung học Cố Trạm vũ nhà con là một đứa bé ngoan, làm gì mà yêu sớm ạ.”
Quý Chỉ Nhã khẽ thở phào rồi ngẩng cổ lên, "Thấy chưa, chị Nhu Hi đã ra làm chứng, lúc học trung học tôi làm sao tôi có thể quen biết Cố thiếu gia chứ? Tôi học ở trường nữ sinh tư lập do mẹ tôi sắp xếp, nơi này rất xa xôi, nên họ Tô kia, từ đầu đến đuôi cô đều ngậm máu phun người!
Chuyện này càng ngày càng trở nên khó bề phân biệt?
Ông cụ Lục trầm tư, nhìn Tô Gia Ngọc tóc tai bù xù, không giống như đang nói dối.
Loading...
Trong lòng Quý Vân Đình cũng cảm thấy rằng Tô Gia Ngọc thực sự không có lý do gì để bôi nhọ của con gái mình, trông ăn mặc cũng là người thật thà.
Ngay khi Phó viện trưởng Cao cảm thấy mọi thứ ngày càng phức tạp và hai bên có quan điểm khác nhau thì rất khó để đánh giá,
Lục Mặc Trầm đặt chén trà xuống, đưa mắt ra hiệu với A Quan.
A Quan nói: "Lão gia, ý của Nhị thiếu gia là, không phải lúc trước cô Quý có chứng cứ quan trọng muốn tung ra sao? Bây giờ tôi sẽ chiếu lên cho mọi người xem nhé!"
Lục Mặc TrầmTrầm chậm rãi nói, "Cô Tô vẫn luôn miệng cho rằng Cố Trạm Vũ và người vợ hợp pháp của tôi, Quý Chỉ Nhã, sáu năm trước đã có một mối quan hệ bất chính, bây giờ tôi rất tin tưởng vào lời của cô."
Ông cụ Lục kinh ngạc, "Mặc Trầm, lời này của con là có ý gì?"
“Con có ý gì? Nhìn lên màn hình TV.” Lục Mặc Trầm mím môi, ánh mắt lạnh lẽo.
Động tác của A Quan rất nhanh, khi Quý Chỉ Nhã nhận ra nụ cười quỷ dị của Lục Mặc Trầm có nghĩa là gì thì ngay lập tức lao ra ngăn cản.
Trên màn hình TV đã xuất hiện một hình ảnh vô cùng kiều diễm.
Cơ thể trần truồng chồng xếp lên nhau, cảnh phim đẫm mồ hôi đầm đìa, có rất nhiều cảnh phim nhưng nhân vật chính vẫn không hề thay đổi.
Người đàn ông đang đè xuống giường một cô gái vì quá sung sướng mà thở hổn hển, gương mặt đó không ai khác chính là Quý Chỉ Nhã.
Lời nói nũng nịu, ngôn ngữ không đứng đắn, nghe giọng nói cũng có thể nhận ra.
Trong bức ảnh, khuôn mặt của người đàn ông được làm mờ, nhưng sau khi phát sóng, Quý Chỉ Nhã đã gọi tên Trạm Vũ Trạm Vũ ngay vào thời điểm quan trọng nhất.
Khuôn mặt của Lục Nhu Hi không còn là khuôn mặt nữa rồi, trắng bệch.
Việc xấu trong nhà như vậy, vẻ mặt ông cụ Lục lạnh như sương, gầm lên: "Tắt đi! Còn ra thể thống gì hả!"
"Sao có thể ..." Quý Chỉ Nhã đứng đó như thể không thể nhúc nhích, không thể đi ngăn cản lại không thể để bản thân mình biến mất, cô kinh hồn bạt vía, chỉ là không ngừng lẩm bẩm, "Làm sao có thể là của tôi? ... Lục Mặc Trầm tên khốn này.”
Cô ta hoảng sợ không thôi, toàn thân như đông cứng lại.
Quý Vân Đình nhìn chằm chằm cô ta đang đứng ở bên cạnh.
"Bố…"
Bốp!
Quý Vân Đình vô cùng tức giận, nghiến răng tát mạnh vào mặt cô một cái.
Hàm răng của Quý Vân Đình run lên, "Mày là cái đồ vô liêm sỉ! Vậy mà mày và Cố Trạm Vũ ... không thể chịu được mà. Mày có thấy mất mặt không hả?"
Ngón tay thon dài của Lục Mặc Trầm vén cổ áo sơ mi của anh lên, nhạt nhẽo nói: "Một việc xấu trong nhà, vốn còn muốn che giấu cho Cố Trạm Vũ một chút, làm mờ mặt anh ta để ông cụ khỏi tức giận. Không ngờ cô Tô lại làm cho sự thật càng thêm rõ ràng."
Vẻ mặt ông cụ Lục lúc xanh lúc đỏ, "Mặc Trầm, con biết chuyện này khi nào?"
“Rất lâu rồi.” Đương nhiên, Lục Mặc Trầm cũng thuận nước đẩy thuyền.