Uống xong nước trái cây, hai đứa trẻ nhất định muốn giúp cô dọn dẹp đồ đạc.
Cậu nhóc mập mạp đi tới đi lui, không quấy rối đã coi như tốt lắm rồi.
Vân Khanh bất đắc dĩ,cứ để cho hai đứa nhóc bận rộn. Hai đứa trẻ thực sự rất đáng yêu, chúng cảm thấy làm cái gì cũng thú vị, không ngán ngẩm và buồn chán như người lớn.
Vân Khanh nhớ Lục Mặc Trầm đã từng nói rằng trẻ con sẽ cảm thấy hạnh phúc khi ở với người mà chúng từng ôm từng hôn.
Nếu như thế giới của người lớn cũng đơn giản như vậy thì tốt rồi.
Bận rộn đến bốn giờ chiều, có sự hỗ trợ của A Quan nên mọi thứ trong nhà đã được thu dọn.
Vân Khanh lau mặt cho bọn trẻ,sau đó vén rèm nhìn thời tiết tuyệt đẹp ngoài cửa sổ: "Có phải là có người bụng kêu òng ọc rồi không?"
Thập Tam nhảy lên xoa xoa cái bụng của mình: "Kêu lâu lắm rồi đấy, Tiểu Vân Vân, sao nhà dì chẳng có chút đồ ăn vặt nào thế?"
Loading...
"Dì phải giữ dáng."
"Nhưng vóc dáng của dì đã như ma quỷ rồi."
Vân Khanh bật cười khi nghe câu này của cậu bé, ôm cậu bé một cái rồi cúi người cầm chìa khóa và túi xách: "Đi! Các con muốn ăn ở quán nào thì chọn đi."
Mấy người đi xuống lầu rồi ra khỏi nhà trọ, bên cạnh là trung tâm thương mại, cửa hàng ăn rất nhiều.
A Quan lái chiếc Mercedes Benz đi một vòng, nhưng bốn người vẫn chưa thống nhất được ý kiến.
Cuối cùng, khi đi ngang qua một tiệm lẩu, hai đứa trẻ đồng thanh nói muốn ăn cái hồng hồng đỏ đỏ kia.
Vân Khanh nhìn về phía A Quan.
A Quan cũng vô cùng háo hức.
Không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của lẩu.
Nhìn hình ảnh này Vân Khanh cũng muốn ăn.
Nhưng mà...
"Ăn lẩu ở bên ngoài không hợp vệ sinh, có một số quán còn không rửa rồi. Hay là chúng ta tự làm?"
Sau một cuộc biểu quyết thì A Qua làm chân chạy vặt, đến siêu thị mua tất cả những nguyên liệu mà Vân Khanh đã liệt kê sẵn.
Vân Khanh thì đi mua một cái bếp lẩu.
Bắt đầu về nhà chuẩn bị.
Thực ra ăn lẩu là dễ chuẩn bị nhất, chỉ cần rửa rau, chuẩn bị nước dùng và dọn ra bàn.
Bốn người ngồi quây quần bên bàn, háo hức chờ nước sôi.
Vân Khanh có thể ăn cay, A Quan cũng thế, hai đứa trẻ thì chẳng ăn mấy.
Tổng hợp lại một chút, chuẩn bị một nồi lẩu cay.
Vân Khanh giúp bọn trẻ nhúng thức ăn, nhúng chính thì cho ra bát, lấy kéo cắt nhỏ ra để hai đứa từ từ ăn.
Trong tủ lạnh còn bia, cô ăn được một nửa thì lấy ra uống với A Quan.
Bốn người đang ăn uống vô cùng náo nhiệt thì điện thoại A Quan đổ chuông.
Vẻ mặt A Quan lập tức thay đổi, nhanh chóng nghe máy: "Vâng... Vâng... Vâng... Tôi ở đấy..."
Vân Khanh nghe là biết người gọi đến là ai, hai má cô hơi hồng, cúi đầu ăn nhưng tâm tư đều đặt ở cuộc điện thoại, không nhịn được nghe trộm.
"Hả? Anh bảo tôi đem cơm cho anh? Nhưng mà tôi..." A Quan không tình nguyện, anh ta đang ăn rất thoải mái!
Yếu ớt đề nghị: "Thư kí Tống không ở đó sao? Lục tổng, mọi lần luôn là cô ấy chuẩn bị cơm cho anh mà?"
"Ồ, chúng tôi đang ăn lẩu, hả? Anh cũng muốn ăn sao?" A Quan quay đầu nhìn Vân Khanh.
Vân Khanh lúc này mới danh chính ngôn thuận nhìn lại anh ta, cầm đũa chọc miếng khoai tây trong bát.
"Hay là tôi gói một phần mang đến cho anh?" A Quan lại tiếp tục liếc mắt nhìn Vân Khanh, lúc này bỗng thông minh hơn: "Hả, hay là để Vân tiểu thư mang đến nhé!"
Vân Khanh đỏ mặt, mấp máy môi, trong lòng muốn nói cô không đi.
Nhưng mà không biết đối phương nói gì, A Quan liên tiếp "Vâng vâng vâng" rồi cúp máy.
Vân Khanh cũng không còn tâm trạng ăn nữa, nhịn một lúc, cuối cùng không nhịn được: "A Quan, anh ấy... anh ấy nói gì thế?"
"Lục tổng hả". A Quan uống một hớp bia: "Lục tổng đang có một cuộc họp, nhưng mà lẩu rất khó mang đến. Thế nên anh ấy nói chúng ta đừng ăn nữa, chờ anh ấy đến."