Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 282




"Hả? Sao lại bắt tôi?"

"Đừng có động vào chị em tôi!"

"Chúng tôi không phải gái mại dâm!"

Hạ Thủy Thủy sững sờ... Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?

Tóm lại là chưa kịp hiểu chuyện gì thì cô đã run rẩy ôm lấy Vân Khanh ngồi trong xe cảnh sát.

Sau đó bị ném vào một phòng giam với rất nhiều người.

Bên ngoài lan can, phòng cảnh sát sáng trưng, cảnh sát người trực đêm, người ăn tối, người thẩm vấn phạm nhân, cứ đi qua đi lại...

Hạ Thủy Thủy suy nghĩ một lúc, vươn chân ra ngoài khều một người cảnh sát đi qua: "Chú cảnh sát, chúng tôi thực sự không làm chuyện xấu, chúng tôi chỉ đi uống rượu thôi!"

Người cảnh sát quay đầu lại nhìn: "Không làm chuyện xấu mà lại bị bắt vào đây à?Nhìn qua đã thấy không phải người đứng đắn."

"..." Hạ Thủy Thủy sờ mặt mình, tức giận nói: "Bạn tôi uống say! Nếu như cô ấy muốn nôn thì phải làm sao?"

Viên cảnh sát nghe vậy thì định cầm một cái thùng rác đi qua, Hạ Thủy Thủy xua tay: "Thôi thôi thôi! Cô ấy không nôn nữa!"

Cảnh sát: "..."

Hạ Thủy Thủy cũng sốt ruột, túi xách của cô cũng bị tịch thu rồi, bây giờ muốn gọi người đến bảo lãnh mình cũng không được.

Nhưng trước đây cô cũng từng bị bắt nhầm mấy lần, chưa lần nào bị tịch thu túi xách?

Không phải đây là cảnh sát giả chứ?

Hạ Thủy Thủy đỡ lấy đầu Vân Khanh, quay đầu nhìn mấy tấm biển trên tường.

Đúng lúc này, cửa lớn mở ra, một cảm giác lạnh lẽo ùa vào.

Trong phòng đang ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh một cách khó hiểu.

Theo sự lãnh lẽo đó là một bóng người thẳng tắp bước vào, người đàn ông có tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ đến cực điểm.

Hạ Thủy Thủy theo bản năng bị hấp dẫn.

Nghe viên cảnh sát cung kính nói:"Lục tiên sinh, buổi tối anh đại giá quang lâm đến phân cục của chúng tôi, xin hỏi anh muốn bảo lãnh cho ai?"

Đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông đi đến phòng giam của Hạ Thủy Thủy, ống quần mang theo một luồng gió. Hạ Thủy Thủy nhìn đôi giày da tinh xảo, rồi lại đến gò má tuấn mỹ, "Lục Mặc Trầm..."

Người đàn ông đi lướt qua.

Đôi mắt lạnh lùng quét qua từng ô, đi đến ô cuối cùng thì chỉ vào:"Người này."

Trong phòng giam đó có sáu người, nam có nữ có, đều là thanh niên, tất cả đều bị ánh hào quang của anh làm cho yên lặng.

Người được chỉ vào là một cậu thanh niên, vô cùng rối bời.

Viên cảnh sát không nhịn được nói: "Còn ngồi đờ ra đấy làm gì? Lục tiên sinh đến nộp tiền bảo lãnh cho cậu rồi, còn không ra ngoài đi?"

Cậu thanh niên nhìn về phía người đàn ông tôn quý đứng ngoài, vẻ mặt mơ hồ như muốn hỏi tôi quen biết ngài sao?

Lục Mặc Trầm mặt không cảm xúc.

Cậu thanh niên nắm bắt cơ hội, nhanh chóng chạy đi.

Lục Mặc Trầm đi ở phía trước, cậu thanh niên đi ở giữa, cảnh sát ở bên phải.

Chậm rãi đi ngang qua phòng giam của Hạ Thủy Thủy lần nữa.

Hạ Thủy Thủy nằm trên lan can, trông mòn con mắt, thấy người thì như thấy cứu tinh:"Lục tiên sinh! Tôi là Hạ Thủy Thủy, Vân Khanh ở đây! Chúng tôi bị bắt nhầm! Xin hãy cứu chúng tôi!"

Vân Khanh bị Hạ Thủy Thủy lay dậy, híp mắt nhìn, không rõ tình hình.

Hạ Thủy Thủy điên cuồng vỗ vào mặt cô.

Vân Khanh nhắm mắt dựa vào lan can, suy nghĩ một chút: "Đại Lục? Cứu chúng tôi với."

"..." Hạ Thủy Thủy đẩy cô ra, hoàn toàn bỏ qua.