Trong phòng họp ở tầng cao nhất của tập đoàn Thịnh Thế, người đàn ông mặc đồ vest thẳng thớm, khuôn mặt lạnh lùng ngồi trên ghế chính, phía dưới khoảng 20 người quản lý cao cấp bao gồm các cổ đông, nhận ra được áp suất không khí có gì đó không đúng, nói chuyện cũng rất cẩn thận, nhưng vẫn là chạm phải không ít mìn, hầu như phát biểu một quan điểm, đều sẽ bị bác bỏ, sau đó bị chủ tịch khiển trách nặng nề một trận.
Họp hai tiếng đồng hồ, các cổ đông hơi lớn tuổi, đói bữa sáng, bụng đói kêu vang, giận mà không dám nói gì.
Thư ký Tống gánh rất nhiều ánh mắt cầu xin, lấy hết 100% can đảm run rẩy nhắc nhở: “Chủ tịch Lục, bây giờ sắp mười giờ rồi.”
Khuỷu tay người đàn ông đè lên tài liệu, lấy điếu thuốc từ trong miệng xuống, vê tắt, thân hình cao lớn đứng lên, khí tức nghiền nát, “Tan họp!”
Chờ chủ tịch đi ra ngoài, trong phòng họp thở phào điên cuồng, mọi người ngã gục xuống ghế rã rời.
Lục Mặc Trầm đi ngang qua phòng chủ tịch, gõ bàn, “Cà phê.”
Hai nữ thư ký dè dặt gật đầu.
A Quan nghĩ tới áp suất không khí cực kỳ khủng khiếp trong tòa nhà văn phòng lớn trong hai ngày nay, lúc bước vào trong, nghĩ cách khiến cho vui vẻ, “Chủ tịch Lục, hôm nay anh biết là ngày gì không?”
Lục Mặc Trầm cởi áo khoác vest màu đen tuyền xuống, ném lên sofa, tạo ra một cơn gió thoảng.
A Quan nhìn cơn gió lạnh kia, nuốt khan cổ họng tiếp tục bạo gan, “Hôm nay là ngày cô Vân làm thủ tục ly hôn, Cục dân chính Minh, anh không đi xem sao? Ngộ nhỡ Cố Trạm Vũ đến lúc đó lại cố tình gây sự quấn mãi không bỏ, cô Vân thương nhớ tình cảm nhiều năm không đành lòng, vậy anh....ôi!”
Một ống đựng bút ở giữa trán.
Với sức mạnh và tốc độ kia, A Quan cũng không tránh khỏi, đứng ba giây, sau đó ngã xuống đất, chổng bốn vó lên trời, ánh mắt trợn trắng.
Lục Mặc Trầm ngồi trên ghế giám đốc, nhấc điện thoại nội bộ lên, “Ba bảo vệ vào đây, lôi người ra ngoài.”
Rất nhanh, bảo vệ lần lượt bước vào, kéo trợ lý đệ nhất đang bất tỉnh nhân sự đi.
Lần này, cả tầng lầu đều ở trong hầm băng, nhân viên ngay cả gõ phím cũng không dám phát ra âm thanh.
Ngón tay thon dài của người đàn ông gõ bàn phím đùng đùng, màn hình máy tính dừng lại ở hình ảnh trò chơi Mary rơi xuống vách núi, vẻ mặt người đàn ông u ám lạnh lùng, lại bấm số nội bộ, “Cà phê. Người đều chết hết?”
Mọi người ngoài cửa đồng loạt nhìn chằm chằm hai nữ thư ký, ly cà phê bốc khói nghi ngút kia, ánh mắt mọi người thương hại.
“Cô mau vào đi.”
“Chủ tịch Lục không biết đang xử lý tài liệu bí mật gì, cô nghe tiếng gõ phím sột soạt chứ! Cô vào trong chết chắc. Đừng đi.”
“Cô ấy không chết, toàn bộ chúng ta đều chết.”
“Chủ tịch Lục nhất định đang làm biểu đồ dữ liệu phức tạp, nhất định là có dự án gì khiến anh ấy đau đầu, không thì có thể dùng hư ba bàn phím trong hai ngày? Chủ tịch Lục thật vất vả, công việc bảo mẫu, cua một cô gái cũng luôn chưa từng thuận lợi, tình trường không được như ý, công việc còn ngột ngạt, tôi thật sự muốn chia sẻ một phần biểu đồ dữ liệu phức tạp kia với chủ tịch Lục.”
“Cô nghe đi, sợ rằng lại sắp hư một bàn phím nữa rồi.”
“......” A Quan biết nội tình được lay tỉnh lại, vừa nghe điều này lại tức giận ngất tiếp.
......
Cửa Cục dân chính Minh, Vân Khanh đợi mười phút, Cố Trạm Vũ tới.
Không chậm trễ, không biến cố, anh ta tới, trái tim Vân Khanh liền bình tĩnh xuống.
Không phải lái Lamborghini, là một chiếc sedan màu đen, Vân Khanh mới đầu không nhìn kỹ, sau đó nhìn thấy logo trên xe, cô sửng sốt.