Chiếc Honda nhỏ trên đường lái xe về khu Bắc Nhân, vừa đến dưới lầu, dì Mi đã bước ra và đốt một tràng pháo.
Vân Khanh bị dọa cho trốn vào trong xe không nhúc nhích.
Thật lâu sau mới xuống xe, "Dì Mi, dì lại nghe bố con nói cái mê tín gì vậy?"
“Đầu năm con mới về nhà nên đốt pháo đi!” Dì Mi bật cười ha ha, xách vali cùng lên lầu bốn.
Vân Thừa Thu trở về ngôi nhà cũ, ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích, nhìn thấy con gái mình thì hừ một tiếng.
Vân Khanh cười híp mắt, bước tới hôn bố mình một cái, lấy quần áo rồi vào phòng tắm tắm.
Loading...
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, vào ngày cuối cùng trở về nước, cô đã càn quét không ít cửa hàng miễn thuế ở sân bay. "Đôi giày Nike mà con mua cho Vân Dật có giá trị bằng tỷ giá hối đoái của Mỹ. Bố, cái đệm đầu gối của bố, bố nhớ ăn dầu cá biển sâu này đúng giờ. Dì Mi, con đã mang cho dì bộ đồ MK, trước tiên đừng tức giận, hãy nghe con nói hết đã, giá giảm 50% đó! "
“Lớn thế rồi mà vẫn giống như con gấu nhỏ vậy.” Vân Thừa Thu không vui vì cho rằng cô đã lãng phí tiền bạc.
Vân Khanh vui vẻ thay đổi địa điểm, đưa cho Tô Gia Ngọc và Hạ Thủy Thủy hai món quà.
Tặng xong thì cô định gọi cho họ, khi trở về phòng lấy điện thoại di động ra, cô nhìn thấy bức tranh sơn dầu khó hiểu kia.
Giấc mơ quấy rối cô kia vì bức tranh này mà khiến nó trở nên kỳ quái hơn.
Vân Khanh bật máy tính lên định scan bức tranh, một căn phòng Baroque đầy màu sắc vùng miền như vậy, nếu kiểm tra kỹ thì chắc sẽ phát hiện ra nó ở đâu?
Quét được nửa một nửa điện thoại reo.
Hạ Thủy Thủy họi đến.
Vân Khanh cười bắt máy, "Đoán chuẩn vậy, biết tớ từ nước ngoài mang đồ tốt cho cậu sao?"
“Cậu về rồi à?” Hạ Thủy Thủy có chút kinh ngạc.
Vân Khanh cười, "Nếu còn được ở lại lâu thì tớ sẽ rất vui lòng, nhưng Đại sứ quán Hoa Kỳ không bằng lòng. Mang cho cậu cái máy rung và cho Tiểu Đào Tử của Gia Ngọc một bản Disney quý hiếm. Chiều nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi rồi nhận đồ."
"Ồ ... cái đó, không vội, Khanh Khanh, cậu chỉnh múi giờ đi, đến lúc đó tớ tới nhà cậu lấy!"
"Cậu bận lắm à?"
"Không phải, chỉ là ... Gia Ngọc không rảnh, cậu cũng biết cậu ấy luôn làm thêm giờ trong phòng cấp cứu mà."
Vân Khanh phản đối, "Mồng mười tớ đi làm rồi, vậy tớ tới bệnh viện tìm cậu ấy đó, không phải lần trước Tiểu Đào Tử vẫn cứ phát sốt sao, tớ thân là mẹ nuôi mà vẫn chưa đi thăm nó. "
“Đừng!” Hạ Thủy Thủy buột miệng nói ra.
“Làm sao vậy?” Vân Khanh nhíu mày.
"Ừm, Tiểu Đào Tử trở về nhà bà ngoại rồi, không phải để cậu đi một chuyến vô ích sao."
Vân Khanh nhướng mày, "Vậy cậu đọt nhiên kinh ngạc lên làm gì, cũng được, đổi hẹn qua ngày mai đi."
Cúp điện thoại, cô đang định đặt điện thoại xuống thì lại nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ, trên đó có một tấm ảnh, Tô Gia Ngọc đang lo lắng chờ đợi bên ngoài khoa nhi, nước mắt chảy dài, Hạ Thủy Thủy ở bên cạnh cô ấy. Trong ảnh còn xuất hiện một nửa bóng dáng của một người đàn ông, trông rất quen.
Bên dưới còn có một dòng: Kinh hỉ đó, có muốn đến bệnh viện xem không?
Vân Khanh cứng lại, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Khoa nhi ... Tiểu Đào Tử lại bị bệnh? Tại sao Thủy Thủy không nói, vừa rồi trong điện thoại... Là cố ý không cho cô ra ngoài ư?
Vân Khanh đứng dậy cái vèo, ánh mắt vẫn nhìn vào nửa tấm lưng màu đen nhánh của người đàn ông.