Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 235




Bây giờ, anh đã thăm dò được tình hình đại khái.

Xem ra anh và Vân Khanh đã có một đoạn quá khứ.

Hơn nữa, rất điên cuồng.

Lần đầu tiên gặp gỡ lại trong một quán bar nguy hiểm, cô đã cứu anh trên đường phố xa lạ, chạy trốn bị đuổi giết, quen biết như vậy, đây có vẻ như là một khởi đầu tốt.

Nhưng bên trong đã xảy ra điều gì? Trong thư viện Đại học Harvard, thậm chí anh còn động tay với cô.

Đó không phải là điều gì tốt đẹp, nó không giống với bản tính của anh gây nên, sự giáo dục mà anh nhận được từ khi còn nhỏ, ít nhất không được động tay với phụ nữ.

Bọn họ, có phải là đã từng có một khúc mắc sâu sắc không?

Mọi manh mối anh tìm được, cuối cùng đều hướng về hai mẹ con đang ở Trung Quốc.

Loading...
Thang máy trở lại tầng một.

Hai cánh cửa mở ra, Vân Khanh cúi đầu định đi ra ngoài, đột nhiên vang lên tiếng ồn ào đánh giết đinh tai điếc óc.

Cô ngạc nhiên nhìn sàn nhảy trong sảnh lớn, một nhóm người da đen cầm dao, đuổi theo một nhóm người da trắng khác.

"Lục Mặc Trầm ..." Trước khi Vân Khanh hét lên, người đàn ông kia đột nhiên che miệng cô lại, bình tĩnh thở dài bên tai cô, "Đừng lên tiếng, đang đụng phải chém nhau."

Lục Mặc Trầm nhanh chóng bấm thang máy, đang muốn đóng cửa lại, một người áo đen vọt tới.

Vân Khanh thét lên, sao cô lại xui xẻo như vậy chứ?

Đang không biết tại sao, lòng bàn tay của người đàn ông có sức mạnh, anh vòng tay qua eo cô, và xoay người cô lại một vòng.

Trời đất quay cuồng, cô không nhìn rõ cái gì, anh bị đẩy ra sau chậu cây cạnh thang máy, còn liếc mắt ra hiệu với cô.

Vân Khanh gật đầu, cô không nhúc nhích.

Ngay sau đó, anh thấy anh lao vào đánh nhau với người đàn ông da đen cao lớn, được vài hiệp, anh đoạt lấy được con dao từ tay người đàn ông da đen, chém cánh tay của người đàn ông da đen rồi vử con dao rơi xuống đất, anh kéo cô lên và ác liệt nói. "Chạy ra ngoài!"

Vân Khanh bị anh ôm trong lòng đi ra ngoài, ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt trên quần áo lạnh lẽo.

Cả người cô run lên, muốn bắt lấy anh, nhưng cô không dám bắt.

Cho đến khi ngã vào xe, Lục Mặc Trầm vội vàng lên phía bên kia xe, Lincoln nhanh chóng quẹo lại rồi lao ra ngoài như một mũi tên.

Có mấy tên đàn ông da đen da trắng đang cầm dao đuổi theo, sau vài giây thì bị bỏ lại phía sau.

Xe chạy ra khỏi con hẻm tối, thoát khỏi nguy hiểm.

Vân Khanh co người lại bên cửa, dùng ngón tay nắm chặt dây an toàn, yên lặng nhìn anh lái xe.

Gò má nghiêm nghị, gầy sắc, anh lạnh lùng liếm liếm môi dưới, tựa hồ vẫn chưa đã ghiền, sát ý nhàn nhạt toát ra từ đuôi mắt, khiến Vân Khanh thấy mà sửng sốt.

Cô không bao giờ biết rằng anh có một mặt như vậy.

Dưới vẻ ngoài nghiêm chỉnh và lịch lãm của anh, có một ác ma nguy hiểm đến từ bóng tối.

Lục Mặc Trầm quay đầu, nhìn thấy ánh mắt bất động của cô, anh mím môi, "Bị dọa sợ rồi à?"

Vân Khanh thu liễm cảm xúc, nhẹ lắc đầu.

Anh cầ, tay cô.

Chiếc xe trở lại trên con đường cũ và lại đi qua khu Manhattan, khi chuẩn bị lên đường cao tốc, Lục Mặc Trầm đột nhiên nhướng mày, nói với cô: "Em qua đây giữ tay lái đo, đợi một lát nhìn tôi ra dấu rẽ trái."

Nhìn thấy anh buông tay lái, điên cuồng như vậy, Vân Khanh sợ chết khiếp, "Lục Mặc Trầm, anh lại muốn làm cái gì vậy?"

Anh không trả lời, quai hàm cắn chặt, mở cửa kính xe quay đầu lại.

Vân Khanh không còn cách nào khác, đành phải nhanh chóng giữ chặt tay lái, tay run lên rồi nhìn anh.

Cô nhìn thấy thứ anh lấy ra sau lưng, chợt vụt qua, cánh tay duỗi ra khỏi xe, trên đường rộng mênh mông vang lên một tiếng nổ nhỏ “bành”, sau đó là tiếng phanh gấp từ phía sau.

Vân Khanh muốn nhìn về phía sau thì đầu bị bàn tay to của anh ôm lấy, "Lái xe của em đi, bây giờ rẽ trái!"

Vân Khanh ngoan ngoãn rẽ trái lái xe vào một con đường khác.

Cửa sổ đóng lại, cô liếc mắt nhìn sang, đúng lúc thấy được anh đang cài vật gì sau lưng.

Cô nhìn rõ từng cm từng góc cạnh và góc cạnh, đen ngòm, lạnh lẽo ... có lẽ là một khẩu súng.

Cô hít một hơi thật sâu và nhìn ánh mắt anh nhanh chóng thay đổi.

Lục Mặc Trầm thấy cô nhìn, thu lại tay lái, nói nhỏ: "Có người bám theo, cần phải dùng đến thủ đoạn.”

Vân Khanh không nói được gì, đột nhiên cảm thấy rất sợ anh.