Lục Mặc Trầm ngồi xuống, thấp giọng hỏi cô: "Ngoài việc đọc sách ở đây, em còn làm gì ở đây không?"
Vân Khanh mờ mọt, giương đôi mắt đen láy, hỏi anh: "Vậy tôi còn phải phải làm gì ở đây sao?"
“Có lẽ em đã quen bạn trai.” Lục Mặc Trầm nói.
Vân Khanh không nghĩ đến điều đó, lập tức phản bác lại, "Lúc đó tôi đã có bạn trai, Cố Trạm Vũ, anh ta là vị hôn phu của tôi, anh Lục, đừng sắp xếp ký ức của người khác. Làm sao tôi có thể lúc đi du học mà không tuân thủ quy tắc chứ, lại còn quen bạn trai nữa? Hơn nữa, lúc đó tôi rất yêu anh ta ... "
Lục Mặc Trầm nhướng mày, trong mắt tràn đầy hờn giận theo bản năng.
Anh không biết tại sao sự bất mãn này lại bùng lên mạnh mẽ trong lòng, khi nghe cô nhắc đến Cố Trạm Vũ, giống như anh có cảm giác bị bài xích của năm xưa vậy.
Loading...
dường như trong đầu anh lại tiếp nhảy ra cái gì đó, có một vài kí ức vụn vặt lại xuất hiện.
Sau khi làm tình ở đây, hình như anh đã đánh cô gái ấy vì điều gì đó, nhưng sao anh có thể động tay với một người phụ nữ chứ?
Động tác của anh rất kích động lại tho bạo, không một chút nhẹ nhàng hay thương tiếc, vô cùng mạnh bạo, mang theo sự tra tấn và tàn bạo, anh không ngừng đánh cô gái đó, cô gái đó khóc lóc kêu đau nhưng anh cũng không quan tâm.
Đó dường như không phải là bản thân anh ...
Lục Mặc Trầm nhíu mày, giơ tay ấn lên thái dương đau đớn, hai mắt lóe lên, nhưng không bắt giữ được cái gì.
Anh nhìn Vân Khanh một cách phức tạp, anh chắc chắn nếu ở đây đã xảy ra mỗi quan hệ gì đó, cô gái đó phải là cô, bởi vì mẹ của đứa trẻ là cô.
Nhưng, rốt cuộc tại sao kí ức của cô lại không giống như vậy?
Hơn nữa, anh thật sự đã động tay với cô sao? Đôi xử với cô không tốt sao?
Nghĩ đến đây, anh liền dừng câu chuyện lại, giấu ở trong lòng, cất cuốn sách cô đọc một cách thích thú, "Đi, đén ký túc xá của em xem thử."
Vân Khanh gật đầu.
Ký túc xá của học viện Y Harvard nằm ở một khu nhà khác, Vân Khanh lần theo trí nhớ mờ nhạt để tìm kí túc xá nữ, quay đi quay lại cuối cùng cũng tìm lại được tòa nhà của mình.
Tầng ba?
Cô nhớ đó là tầng ba.
Đi lên cầu thang, cô mơ hồ có cảm giác quen thuộc, cảm giác tràn về, chỉ tay về phía bên phải, "Căn phòng cuối cùng là của tôi."
Lục Mặc Trầm đút tay vào túi đi theo phía sau cô, nhưng cánh cửa đã đóng lại.
Họ đứng trên bệ cửa sổ một lúc, và một cô gái da đen đi qua, nghiêng mắt dừng lại một lát, hơi nghi ngờ hỏi, "Vân, có phải cậu không?"
Vân Khanh quay đầu nhìn cô ấy, có chút mê man, nhất thời không nhận ra.
Cô gái bước tới, cô ấy trạc tuổi cô, "Cậu không nhớ tớ sao? Lúc nhập học chúng ta thường đi học cùng nhau, nhưng rồi sau đó cậu luôn đi một mình, hơn nữa kiểu tóc và trang điểm thay đổi nhiều quá nên không định quấy rầy cậu nữa. Bây giờ cậu thế nào rồi? Tớ ở lại trường năm năm và sắp trở thành giáo sư rồi. Còn cậu thì sao? Thấy khuôn mặt của cậu hơi thay đổi một chút, có chỉnh sửa sao? "
Vân Khanh cảm thấy lời nói kia vô cùng kỳ lạ.
Nhưng cô nhớ cô gái này, lúc nhập học đúng là cô hay đi với cô ấy.
Nhưng sau đó, hình như cô ấy không chơi với cô nữa.
Tuy nhiên, cô phủ nhận: "Ofina, tớ vẫn luôn là tớ, tớ không hề phẫu thuật thẩm mỹ".
Ofina giật mình, sau đó mỉm cười và vỗ vai cô, “Cậu luôn xinh đẹp, trang điểm cũng rất đẹp. Hôm nay trở lại thăm trường cũ sao?"
Vân Khanh định hỏi là cô đã từng trang điểm trong lúc đi học khi nào chứ.
Đồng nghiệp của Ofina đến và mỉm cười với họ, Ofina nói rằng cô ấy đang vội và đi trước.
Vân Khanh buồn bực sờ sờ mặt.
Cuộc trò chuyện này, Lục Mặc Trầm đều nghe hết.
Ánh mắt càng ngày càng sâu, anh híp mắt, nghiêm túc hỏi cô: "Có phải em cảm thấy kí ức năm đó có chút mơ hồ không?"