Vân Khanh xuất viện vào đầu tháng ba, vết thương ngoài da không đáng ngại, cô dùng loại thuốc tốt nhất, thời gian vết thương đóng vảy cũng khá nhanh.
Bởi vì đêm giao thừa xảy ra chuyện như vậy dẫn đến cả năm không được khỏa, Vân Khanh thấy bệnh tình của cha mình cũng không đáng ngại nữa nên đề nghị quay về nhà cũ ở phía nam một chuyến. Đầu năm mới, mấy an hem nhà họ Vân đều phải bái cúng tổ tiên.
Mọi người quay về phòng ăn cơm, sau bữa tối, dì Mi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Vân Khanh ngồi trong phòng đặt vé xe.
Điện thoại di động vang lên, cô cúi đầu, nhìn thấy người gọi đến là Cố Diệu Thành thì không nghe máy.
Sáng nay Cố Diệu Thành đã gọi điện cho cô rồi, lúc đó cô đã nghe máy. Không cần biết ông ta nói gì, thái độ của Vân Khanh rất trực tiếp, cô cũng nói cho Cố Diệu Thành biết chân tướng về vụ bắt cóc, ông ta á khẩu không nói nên lời.
Bây giờ lại gọi làm gì?
Một lát sau, lại là số điện thoại cố định của Cố gia gọi đến.
Vân Khanh suy nghĩ một chút, phỏng chừng cuộc điện thoại lúc nãy là do Lục Nhu Hi bảo ông ta gọi tới.
Mục đích là gì? Vân Khanh có thể đoán được. Con trai mình làm ra chuyện lớn như thế, bà mẹ chồng độc ác này chắc chắn gọi điện để uy hiếp con dâu, bắt cô không được nói ra.
Hơn nữa, Lục Nhu Hi cũng không muốn Cố Trạm Vũ vì cuộc hôn nhân này mà không chiếm được thiện cảm của Lục lão gia.
Vân Khanh cười lạnh, chủ động gọi điện thế này chứng tỏ Lục Nhu Hi rất lo lắng rồi.
Vân Khanh ném điện thoại sang một bên, mở máy tính đặt mua vé.
Mua vé xong, tám giờ sáng hôm sau cô đang chuẩn bị về nhà trọ lấy mấy bộ quần áo thì lại thấy cuộc gọi nhỡ của Cố Trạm Vũ.
Vân Khanh lẳng lặng nhìn chằm chằm cuộc gọi nhỡ đó.
Cái gia đình này rốt cuộc muốn làm gì đây?
Cô cười lạnh, muốn cô giữ kín như bưng chuyện này sao?
Cô không phải thánh mẫu.
Ánh mắt ngập tràn sự giễu cợt, cô nhắn tin lại: [ Có hai lựa chọn, một là anh kí giấy li hôn rồi nộp lên cục dân chính. Hai là chờ giấy triệu tập của cảnh sát đi, tôi sẽ làm chứng chống lại anh trước tòa, bắt cóc vợ mình và giao vợ mình cho người đàn ông khác. Cố Trạm Vũ, tôi cũng có thể không cần đến mặt mũi nữa, cứ để tòa án xử lý, thuận tiện tống anh vào tù.]
Như thể đã vắt kiệt sức lực mới có thể gửi tin nhắn đi.
Vân Khanh ra khỏi phòng, vẻ mặt bình tĩnh như cũ, trong lòng cô đã hạ quyết tâm, đau lòng chính là tự coi thường chính mình.
Dì Mi theo cô đến nhà trọ.
Vừa với cầm được mấy bộ quần áo về nhà thì phòng khám lại gọi điện đến.
Bác sĩ Lý gọi tới, có một vấn đề khẩn cấp. Có một nhà tài trợ cho phòng khám năm năm trước, nhưng bây giờ lại không muốn tiếp tục tài trợ thiết bị y tế cho phòng khám nữa.
“Nhà tài trợ nào?” Vân Khanh không có ấn tượng gì, phòng khám là công ty liên doanh, có lẽ nhà tài trợ này do cổ đông khác kéo đến.
Bác sĩ Lý trực tiếp nói: “Chuyện này liên quan đến sự sống còn của phòng khám nhỏ này của chúng ta. Người này ở Mỹ, có lẽ cô không biết, nhưng vị cổ đông này nói anh ta không rảnh!”
“…” Vân Khanh bây giờ muốn nói mình không rảnh cũng không được rồi.
Dì Mi nghe xong thì rất thông cảm: “Được rồi, cháu đi đi, sự nghiệp quan trọng. Cha cháu và dì về là được rồi, không sao đâu. Lần trước cháu đi Mỹ mua một miếng dán đầu gối gì gì đấy, cha cháu dùng thích lắm, lần này đi cháu lại mua thêm một cái nữa nhé!”
Vân Khanh bật cười, mọi người đều ủng hộ sự nghiệp của cô.
Vân Thừa Thư ngồi trên sô pha, hừ một tiếng.
Vân Khanh uống một chén trà, cúi đầu nhìn hành lí mình vừa đóng gói xong, có thể mang đi luôn.