Quý Chỉ Nhã đứng trước mặt cô, mặc váy, chân đi giày cao gót làm lộ ra đôi chân thon thả, gò má gợn sóng, đầy dịu dàng.
Vân Khanh lạnh lùng phớt lờ cô ta, coi như không để ý đến con chó cản đường, đi vòng sang một bên.
Nhưng cô còn chưa đi được thì Quý Chỉ Nhã đã mỉm cười như rất tình cờ: "Vân tiểu thư, thật trùng hợp."
Vân Khanh lúc này mới để ý sau lưng Quý Chỉ Nhã còn có một người khác, một người phụ nữ trung niên giản dị và thanh lịch, đang được người hầu đỡ.
Người này nghe thấy giọng nói của Quý Chỉ Nhã thì quay lại nhìn.
Thấy được Vân Khanh.
Quý Chỉ Nhã quay đầu cười: "Mẹ, gặp được cháu dâu của chúng ta!"
Ôn Đường sửng sốt, nhưng cũng bước tới.
Sau khi Vân Khanh nghe Vân Sương gọi người này là mẹ thì cô đã đoán được người này là ai.
Đây là mẹ của Lục Mặc Trầm.
Ánh mắt cô lóe lên, lập tức hiểu ra, Vân Sương chắc chắn có ý đồ gì đó, tự nhiên lại vô tình gặp nhau trong bệnh viện, xem ra cô ta lại định giở trò gì.
Vân Khanh nhìn Ôn Đường, người phụ nữ này tuổi tác cũng chưa cao lắm, ngũ quan thanh tú, cũng không hề thấy già, chỉ là làn da trắng bệch vì bị bệnh.
"Chỉ Nhã, đây là?" Ôn Đường lên tiếng hỏi, giọng điệu bình tĩnh.
Quý Chỉ Nhã mỉm cười, thân mật kéo tay Vân Khanh: "Mẹ, mẹ thấy chúng con tuổi tác xấp xỉ nhau đúng không? Ha ha, nhưng mà lại cách nhau cả một thế hệ đó. Đây là Vân tiểu thư, cô ấy là vợ của Cố Trạm Vũ, tóm lại thì đều là con dâu của Lục gia."
Ôn Đường gật đầu với Vân Khanh xem như chào hỏi.
Vân Khanh cũng gật đầu lại: "Chào dì."
Quý Chỉ Nhã cười:"Vân tiểu thư, cách xưng hô này của cô sai rồi. Tôn ti bối phận đâu? Sao cô lại gọi là dì được? Dê không ra dê, ngựa không ra ngựa."
Ôn Đường nhìn cô gái trước mặt mình, tuổi tầm hai mươi, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đường nét trên mặt còn sắc sảo hơn Quý Chỉ Nhã. Nếu dựa theo tiêu chuẩn chọn con dâu ban đầu của Ôn Đường thì bà nghiêng về kiểu người như cô gái trước mặt hơn.
Nhưng mà cái gai lớn nhất trong lòng Ôn Đường chính là Lục Nhu Hi.
Cố Trạm Vũ là con trai của Lục Nhu Hi, thế nên ánh mắt Ôn Đường nhìn Vân Khanh bắt đầu kiềm chế lại, không có cảm xúc gì.
Vân Khanh biết mẹ Lục đang quan sát cô.
Cô đối mặt với Ôn Đường, trong lòng theo bản năng cảm thấy hơi áy náy, dù sao thì cô và Lục Mặc Trầm cũng có quan hệ không rõ ràng.
Cô cũng biết rõ Vân Sương cố tình dẫn mẹ của Lục Mặc Trầm đến trước mặt cô.
E là Vân Sương đã biết chuyện giữa cô và Lục Mặc Trầm.
Đây là tận dụng mọi cơ hội để khiến cô xấu hổ và khó chịu sao?
Vân Khanh suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng mỉm cười: "Lục phu nhân đoan trang đường hoàng như thế, tôi chỉ nhất thời gọi một tiếng mà thôi. Xưng hô cũng chỉ là xưng hô thôi mà, việc gì phải tính toán chi li? Nếu như Quý tiểu thư muốn tôi gọi cô là mợ thì tôi cũng rất sẵn lòng."
Quý Chỉ Nhã không ngờ Vân Khanh lại đáp lại như thế, hơn nữa cô ta lại còn bị câu cuối của Vân Khanh làm cho tức điên lên.
Chào là mợ, nghe thế nào cũng có cảm giác rất già!
Mà Vân Khanh còn như vô tình khen ngợi Ôn Đường, con tiện nhân này!
Quý Chỉ Nhã quay đầu, nhìn về phía Ôn Đường.
Ôn Đường nhìn Vân Khanh, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc. Cô con dâu của Lục Nhu Hi này hình như tính cách không giống như bọn họ.
Quý Chỉ Nhã cười lạnh: "Cháu dâu khách khí rồi, một tiếng mợ hai này tôi xin nhận, dù sao thì đại gia tộc luôn phải để ý phép tắc, nhất là luân lý đạo đức."
Bốn chữ cuối giống như cắn răng mà nói ra.