Quý Tư Thần xoay người, cầm một bản ghi chép vừa đưa cho Lục Mặc Trầm vừa nói: "Ba người công nhân đó không sợ hãi gì cả, cảnh sát thẩm vấn gào thét đau cả họng mà cũng không thu được gì."
"Bọn họ là công nhân ở một công trường, bởi vì đòi tiền công nên xảy ra một vụ án. Một tuần trước, ba người này cầm theo một đống sổ sách trốn đến Bắc Sơn của S thị, vẫn lẩn trốn ở trong núi. Có người trung gian trao đổi với họ, nói rằng sẽ cử người lên núi trả tiền cho bọn họ, nhận tiền xong thì phải trả lại sổ sách."
"Ngày hẹn là tối hôm qua, cũng có người gọi điện cho bọn họ nói rằng bên đối phương sẽ cử một phụ nữ đến đưa tiền, và cho bọn họ biết địa điểm ở đâu."
"Đó chính là trọng điểm."
"Vân Khanh trở thành người phụ nữ này?" Lục Mặc Trầm đọc bảng ghi chép, ngẩng đầu lên.
Quý Tư Thần gật đầu: "Mấu chốt ở đây là ba người công nhân đó nhận nhầm Vân Khanh, hay là cái người bí ẩn kia cố tình chỉ sai người? Ba người này cũng nói là cách thức liên lạc không hề thay đổi, chỉ là sau đó còn nghe được cả giọng đàn ông. Mấy kẻ không có học thức này có hỏi nhiều nữa cũng vô dụng."
"Số liên lạc cũ kia bây giờ không gọi được nữa đúng không?" Lục Mặc Trầm ném bản ghi chép lên ghế.
Quý Tư Thần nhìn anh: "Cậu thông minh thật đấy, sao cậu không đi làm cảnh sát đi? Đúng, ba người đó nói số điện thoại kia sau khi bắt được Vân Khanh thì không gọi lại được, số không tồn tại."
"Cũng có nghĩa là không có bằng chứng gì khác, ba người công nhân đó chính là phạm nhân?"
"Đến hiện tại thì căn bản là như thế." Quý Tư Thần đan hai tay vào nhau: "Nhưng tôi không nghĩ mọi chuyện trùng hợp như vậy."
"Đương nhiên là không thể nào trùng hợp như thế được." Lục Mặc Trầm híp mắt, "Bắt cóc liên hoàn, Trình đại thiếu bắt cô ấy đi mà cô ấy tự trốn thoát được?"
Quý Tư Thần lại gần hơn: "Có phải trong lòng cậu đã có đối tượng nghi ngờ rồi không?"
Lục Mặc Trầm mấp máy môi, nhắm mắt lại: "Trên vách tường trong căn nhà đó có một cái công tắc, lúc vào nhà tôi đã tắt đi, lúc thân mật với cô ấy thì mở lên, cậu có biết tại sao không?"
Quý Tư Thần chỉ nhớ sau đó anh chỉ thị cảnh sát gỡ công tắc đó mang về, chắc là để điều tra.
Nhưng anh ta không biết chiếc công tắc đó có bí mật gì.
Lục Mặc Trầm ngoan độc liếm môi, nhếch miệng cười: "Tôi nghĩ có thể là có vài người muốn nghe tà âm."
Quý Tư Thần sửng sốt một chút, đầu óc quay cuồng, sau đó nói ra suy đoán của mình: "Mẹ kiếp, cậu... Cậu cho rằng đó là thiết bị nghe lén? Thế nên cậu mới cố tình làm chuyện đó với Vân Khanh?"
Lục Mặc Trầm không nói gì, chỉ cười đến tàn nhẫn.
Trong tình huống lúc đó, nhìn cô mỏng manh dễ vỡ, đúng là anh muốn làm chuyện đó.
Sau khi tiến vào trong cơ thể cô, thỏa mãn rồi, anh có thể dừng tay. Khi đó anh cảm thấy cô không chịu nổi nữa rồi, đang chuẩn bị dừng tay.
Nhưng khi nhìn thấy công tắc kia, trong lòng anh lại sinh ra một cảm giác muốn trả thù, và cảm giác đó rất mãnh liệt.
Sau đó, lại nghe thấy Bát ca ở bên ngoài sủa hai tiếng, anh đoán Cố Trạm Vũ đã tới rồi.
Thế nên anh xoay người đè cô lên bàn, để cơ thể cô nâng cao lên trên, buông thõng hai chân cô xuống, để cô đạt cao trào mà kêu lên thành tiếng.
Đó là tôn nghiêm của đàn ông, anh muốn hành hạ đám người không biết sống chết đó.